Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1182: Đây cũng là trong cái rủi có cái may.



Có người quỳ xuống, thành kính hô to: "Thần! Là thần! Anh ta là thần!"





Người bên cạnh cũng quỳ xuống, hô to: "Thần của tôi!"



Hành động này giống như có thể lây nhiễm, mọi người không ngừng ngã quỳ xuống đất như những cơn sóng.



Mấy chục ngàn người cùng quỳ xuống, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu.



Trên vùng đất hoang dã rộng lớn này có một tế đàn đổ sụp, trên trời là một đám mây màu đen như cái phễu khổng lồ, từng tia sét rơi xuống như mưa, xung quanh là vô số người đang quỳ.





Sấm sét kéo dài ròng rã một ngày một đêm.



Mọi người cũng quỳ một ngày một đêm.



Lúc mọi người ngẩng đầu lên lần nữa, một mặt trời đỏ đang chậm rãi dâng lên từ đông phương xa xôi.







Bọn họ đứng lặng hồi lâu trong ánh mặt trời mọc, an tĩnh như những bức tượng trên vùng đất bỏ hoang, giống như đang sợ kinh động đến thần giáng lâm xuống nhân gian.



Hồi lâu sau, có người dũng cảm bắt đầu đi về phía tế đàn phương.



Anh ta đi mấy bước, liền quỳ xuống dập đầu một cái, đi được mấy bước lại quỳ xuống dập đầu, thành kính giống như sứ đồ đi bái lạy thần thánh.



Người phía sau cũng giống như anh ta, quỳ lạy lấy tiến lên.



Biển người chậm rãi nhúc nhích, mang theo tấm lòng thành kính với thần.



Tế đàn đã sớm biến mất, chỉ có một vùng đất cháy đen sau khi bị sấm sét gột rửa.



Mọi người trông thấy trong vùng đất đó có một người đàn ông đang đứng, dáng người đẹp đẽ như tạc tượng, trên da tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh.



Trong lòng anh đang ôm một người phụ nữ, dáng người uyển chuyển như tiên nữ trong tranh, làn da cũng lóe ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.



Hai người đứng trên mảnh đất cháy đen không nhúc nhích.



Nhìn qua giống như một tác phẩm tượng thần cổ xưa mà một nhà điêu khắc nào đó đã để lại trên vùng đất hoang vu.



Mọi người lại quỳ xuống lần nữa, cúi rạp đầu xuống đất.



Nếu như trên đời có thần, chỉ sợ đây chính là vị thần chân thật đầu tiên và duy nhất mà bọn họ từng thấy trong đời.



Khi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông và người phụ nữ đều đã biến mất.



Chỉ còn lại mặt đất cháy đen.



...



Vượt qua tầng hai lôi kiếp, thật ra Lý Dục Thần đã có thể không cần dựa vào pháp khí để bay lên trời.



Anh ôm lấy Lâm Mộng Đình, nhẹ nhàng rơi xuống sân căn nhà của họ Lý, bay vào trong phòng, không làm kinh động bất cứ người nào.



Anh đặt Lâm Mộng Đình lên trên giường.



Vết thương trên người Lâm Mộng Đình đã biến mất, làn da còn trơn bóng mịn màng hơn lúc trước, từ trong ra ngoài còn thẩm thấu ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt.



Đây là kim quang pháp tướng mà thân xác độ kiếp mới có.



Tầng hai lôi kiếp đột nhiên tiến đến khiến Lý Dục Thần trở tay không kịp, vì để bảo vệ Lâm Mộng Đình, anh đã gần như dùng hết toàn bộ sức lực.



Nhưng khi lần thiên lôi cuối cùng rơi xuống, Lý Dục Thần đã rơi vào tình trạng kiệt sức, pháp lực khô kiệt. Dưới tình thế cấp bách, anh lấy lá cờ U Minh Quỷ mà mình lấy được từ trong huyệt mộ của quỷ vương, quấn lấy Lâm Mộng Đình, cuối cùng mới bình an vượt qua.



Lâm Mộng Đình được dư âm thiên lôi tẩy luyện thể xác tinh thần, tương đương với việc thân thể tái tạo lại một lần, xem như vượt qua nửa lôi kiếp, vào cảnh giới nửa bước Tiên Thiên.



Máu của cô đã bị rút sạch lúc tế tự, lại trải qua lôi kiếp tẩy luyện, ma khí bị loại bỏ, máu trước ngực cũng đã biến mất.



Đây cũng là trong cái rủi có cái may.

Đáng tiếc là hồn phách của cô đã mất đi hơn nửa, bây giờ ánh mắt cô đờ đẫn, không khác gì người thực vật. Thỉnh thoảng tàn hồn tỉnh lại, cô mới tỉnh táo một lát.



Lý Dục Thần giúp Lâm Mộng Đình mặc quần áo tử tế, sau đó bắt đầu ngồi xuống ở trong phòng, tiêu hóa lực lượng lôi kiếp.



Ánh sáng trên người anh dần dần tiêu tán, anh lại về tới bộ dáng lúc trước.


Anh phun ra một hơi thật dài, đứng lên.