Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1186: Chỉ có thể đi tìm chủ thể mượn hồn thôi



Kiếp mạnh hơn? Mình còn vừa mới bị lôi kiếp lần hai bổ đến mức suýt nữa ngay cả mình là ai cũng không biết kìa.





"Cho nên những lần lôi kiếp sau đó của nhị sư huynh vô cùng dễ dàng, trong vòng trăm năm anh ấy đã vượt qua năm lần độ kiếp, nếu tiếp tục sẽ đuổi kịp đại sư huynh. Đến khi đại sư huynh lên tầng thứ sáu, nhị sư huynh đã leo lên tầng bảy. Sư phụ nói, nếu không phải anh ấy si mê với kiếm đạo, nhất định sẽ kế thừa kiếm ý đi vào đại đạo, bây giờ nói không chừng đã ở tầng kiếp thứ chín rồi".



Lý Dục Thần nghe mà trợn mắt há hốc mồm.





"Nhị sư huynh cũng quá biến thái đi! Trước kia lúc ở Thiên Đô tại sao em rất ít khi nghe người ta nhắc đến vậy?"



"Đó là bởi vì thời gian em ở Thiên Đô quá ngắn", Đỗ Thanh Hôi cười nói: "Bọn anh đều lấy trăm năm làm đơn vị, tên nhóc em mới ở Thiên Đô mười ba năm đã xuống núi. Nhị sư huynh là đệ tử sư phụ yêu nhất, cũng là có hi vọng kế thừa y bát của sư phụ nhất. Nhưng sau khi anh ấy si mê kiếm đạo liền đi lệch đường. Mặc dù Thiên Đô có kiếm trận Vạn Tiên, lấy kiếm khí chấn nhiếp quần ma, nhưng sư phụ nói, đại đạo chân chính không được hình thành bởi mỗi khí, tu luyện càng về sau thì cần quên đi tất cả chấp niệm, bao gồm cả kiếm của bản thân. Nhưng nhị sư huynh lại xem thường, anh ấy muốn lấy kiếm vào đại đạo, chẳng những đi ngược lại lời dạy của sư phụ, còn thường xuyên rời khỏi Thiên Đô, đi nơi khác cầu đạo ngộ đạo. Mọi người sợ sư phụ buồn bã, cho nên chưa bao giờ nhắc đến anh ấy trước mặt sư phụ".



"Thì ra là thế!"







Lý Dục Thần cảm thấy rất đáng tiếc, thiên tài như thế, làm sao lại chui vào rúc vào sừng trâu, rời bỏ sư phụ chứ?



Thế nhưng anh lại rất bội phục nhị sư huynh, vốn dĩ có một con đường tiền đồ tươi sáng ở trước mặt anh ta, chỉ cần làm theo từng bước, tương lai sẽ có thể kế thừa y bát của sư phụ, trở thành chủ nhân Thiên Đô, vạn tiên triều thánh.



Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại từ bỏ tất cả, muốn đi theo con đường của mình, điều này cần dũng khí và quyết tâm rất lớn.



Đỗ Thanh Hôi cười nói: "Đừng nói đến nhị sư huynh nữa, anh thấy em cũng là tiểu biến thái đấy, ở Thiên Đô mười ba năm, xuống núi cũng không đến một năm đi, vậy mà đã trải qua hai lần lôi kiếp. Anh ở Thiên Đô hơn một trăm năm, đến bây giờ lôi kiếp lần ba còn chưa tới. Haiz, so sánh với nhau làm người ta tức chết mà!"



"Sư huynh quá khen", Lý Dục Thần nói: "À đúng rồi, Hướng sư tỷ có về Thiên Đô không?"



Đỗ Thanh Hôi thu hồi nụ cười, lắc đầu nói: "Không, bọn anh cũng không liên lạc được với cô ấy, cho nên anh mới phụng lệnh xuống núi. Tin tức cuối cùng mà cô ấy truyền về là ở Nam Dương, anh sẽ đi Nam Dương một chuyến".



Anh ta nói rồi lấy ra một đoạn vải gấm giống như lông: "Em hỏi ở trong thư là trong kho tàng Thiên Đô có thứ như đuôi con triết hay không, anh đã đi tìm, không có đuôi triết, nhưng mà tìm được cái đuôi chồn vạn năm này, em xem có thể dùng được không".



"Đuôi chồn vạn năm?"



Lý Dục Thần nhận lấy, đặt ở trong tay vuốt ve, cảm nhận được khí tức trong đó.



Khi còn sống con chồn yêu này chắc hẳn đã rất có thành tựu, đạo hạnh tuyệt đối không thấp. Cái đuôi của nó được Thiên Đô luyện hóa, còn chưa gia công thành pháp khí, xem như bán thành phẩm, ngược lại vừa vặn có thể nối liền cho Hoàng Đại Sơn.



"Có thể sử dụng, chỉ là quá hời cho tên kia rồi!"



"Có thể sử dụng là được", Đỗ Thanh Hôi nói: "Đi xem em dâu trước đã".



Lý Dục Thần liền dẫn anh ta đi xem Lâm Mộng Đình.



Đỗ Thanh Hôi kiểm tra một lát, lắc đầu, nói: "Nếu như lúc đó em không gặp lôi kiếp, dựa vào nơi bọn họ lập đàn dùng vu pháp hẳn là có thể tìm ra dấu vết hướng đi của hồn phách. Bây giờ chịu hàng chục ngàn tia sét tẩy luyện, chắc chắn đã không còn một chút dấu vết nào cả, muốn tìm lại hồn phách của cô ấy sẽ rất khó khăn".



Lý Dục Thần khẩn cầu: "Sư huynh, còn có biện pháp nào khác không?"



Đỗ Thanh Hôi nói: "Chỉ có thể đi tìm chủ thể mượn hồn thôi".



"Ở Thiên Đô có ghi chép nào về cái tên Ô Mộc Thiếp này không? Có phải là một trong năm đường chủ của Ma giáo năm đó không?", Lý Dục Thần hỏi.



"Đúng là có cái tên Ô Mộc Thiếp, nhưng không phải đường chủ Ma giáo", Đỗ Thanh Hôi nói: "Ô Mộc Thiếp là một nữ vu rất cổ xưa, được rất nhiều bộ lạc cổ xưa coi là nữ thần, bà ta cũng là một trong những chủ thần của đạo Tát Mãn. Nếu như bà ta cũng là người trong Ma giáo, địa vị nhất định sẽ cao hơn đường chủ rất nhiều. Anh không thể chứng thực được điều này, bởi vì quá mức cổ xưa, chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng chưa chắc đã biết".



Lý Dục Thần có chút thất vọng, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.



Đỗ Thanh Hôi an ủi: "Sư đệ cũng không cần lo lắng, lần này anh đến Nam Dương, nói không chừng có thể tra được manh mối".


"Ô Mộc Thiếp ở Nam Dương? Không có khả năng, nếu như đang ở Nam Dương, làm sao bọn họ có thể lập tế đàn ở Mạc Bắc được?"