Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1188: Sao cậu ta biết là lông chồn vậy?



Lý Dục Thần nói: "Ông sống mấy trăm năm, không thể chỉ ở trong miếu hưởng thụ hương hỏa được, không có việc gì thì hãy đọc sách đi. Bạch Kinh Kinh ở Ngô Đồng Cư, ngoại trừ luyện công ra, mỗi ngày đều đọc sách. Cẩu vĩ tục điêu, không phải là nối đuôi chồn cho chó, mà ý chỉ lấy đuôi chó thay thế đuôi chồn chính là hàng nhái, chứng tỏ ở cổ đại, đuôi chồn cũng rất trân quý. Tôi chưa bao giờ nghe nói đuôi triết lại đáng tiền hơn đuôi chồn cả".





Hoàng Đại Sơn vẫn lắc đầu: "Không được không được, đuôi chồn thối có gì tốt, xấu hổ chết rồi. Tôi đường đường là hoàng tiên, đằng sau gắn cái đuôi chồn giả, đi ra ngoài không bị người ta cười chết à!"



"Thật sự không muốn sao?"



"Không muốn! Kiên quyết không muốn!"





"Vậy được rồi, vất vả lắm tôi mới nhờ được sư huynh mang một cái đuôi chồn vạn năm từ Côn Luân đến, xem ra là không cần đến rồi, để về nhà tôi hỏi Lý A Tứ có cần không, gắn cái cổ áo lông chồn lên đồng phục bảo vệ của anh ta cũng được".



"Này!", Hoàng Đại Sơn đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên: "Lý A Tứ chỉ là một tên bảo vệ thối, có tư cách gì dùng cổ áo bằng lông! Ờm... thì... chồn cũng không phải không được mà! Cậu chủ, tôi hỏi thêm một câu..."



Hoàng Đại Sơn nhếch miệng nhe răng, cười hì hì hỏi: "Cậu nói vạn năm, là đã sống hàng chục ngàn năm, hay là cất giữ hàng chục ngàn năm?"







"Đương nhiên là sống hàng chục ngàn năm rồi", Lý Dục Thần nói.



Hoàng Đại Sơn gật đầu: "Ừm, vậy thì được, cậu chủ, cậu ra tay đi, nối liền cho tôi, lông chồn thì lông chồn, cùng lắm thì về sau tôi sẽ đổi tên, không gọi là Hoàng Đại Sơn nữa, gọi là Hoàng đại chồn!"



Lý Dục Thần cười haha, lấy cái đuôi chồn vạn năm kia ra, lập một pháp trận ngay trong miếu Hoàng Đại Tiên, phong tỏa miếu thờ, thi pháp tại chỗ, làm giải phẫu nối đuôi cho Hoàng Đại Sơn.



Đừng nhìn chỉ là nối đuôi, nhưng đối với Hoàng Đại Sơn mà nói, không khác nào được sống lại lần nữa.



Thủ thuật này kéo dài ròng rã một đêm.



Một đêm này, sấm sét vang dội, mưa to gió lớn.



Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh sáng mặt trời mọc lên ở phương đông chiếu vào cửa miếu Hoàng Đại Tiên.



Cửa miếu mở ra cọt kẹt một tiếng, một thanh niên mặc áo gấm đi ra.



Anh ta ngửa mặt lên, đón ánh nắng mặt trời mới, hít một hơi thật sâu đầy không khí mới mẻ trên đường cái, thâm tình ngắm nhìn đường phố trong thành thị, cất cao giọng nói: "Yêu nữ trên thế gian, các em hãy cẩn thận, anh đến đây!"



Đúng lúc này, một người mặc trang phục màu vàng lái xe lao nhanh đến, suýt nữa thì đâm vào anh ta.



Xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo lao vùn vụt qua bên cạnh anh ta, tiếng mắng đầy khẩu âm của người lái truyền đến: "Tên lông chồn này, đi đường không có mắt à!"



Hoàng Đại Sơn sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ đồ gấm trên người, kinh ngạc nói: "Sao cậu ta biết là lông chồn vậy?"



...

Lý Dục Thần bày một trận pháp ở ngôi nhà của nhà họ Lý tại thủ đô rồi tạm thời giao lại toàn bộ công việc ở thủ đô cho Hầu Thất Quý quản lý, còn anh thì đưa Lâm Mộng Đình trở về thành phố Hòa.



Đi cùng với Lý Dục Thần chuyến này còn có anh chàng Hoàng Đại Sơn mặc áo gấm, phong độ đầy nho nhã.



Để tránh làm người nhà họ Lâm lo lắng, Lý Dục Thần không đưa Lâm Mộng Đình về nhà họ Lâm mà chỉ báo tin cho mẹ vợ, nhờ bà ta tới Ngô Đồng Cư chăm sóc cho Lâm Mộng Đình.



Nghiêm Tuệ Mẫn thấy con gái bỗng nhiên biến thành một kẻ ngốc, trong lòng rất xót xa.



Mới cách đây không lâu, bà ta còn vừa mới tới thủ đô, ở vài ngày rồi về. Dù sao nhà họ Lâm cũng là một gia tộc lớn, bà ta là bà chủ gia đình nên có nhiều chuyện không thể thiếu bà ta.



Nhiệm vụ chính Nghiêm Tuệ Mẫn khi tới thủ đô là dạy dỗ hai con cách làm thế nào để nối dõi tông đường, hơn nữa còn đích thân đốc xúc bọn họ hoàn thành chuyện lớn này.



Ôi, vất vả lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, còn tưởng từ nay cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, bà ta muốn hai vợ chồng được tận hưởng thế giới riêng của hai người nên mới nhanh chóng trở về thành phố Hòa. Không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, con gái đã biến thành kẻ ngốc.



Nghiêm Tuệ Mẫn mắng Lý Dục Thần một trận xối xả.



Mặc dù bà ta cũng không nỡ lòng nào lại mắng con rể nhưng trong lòng quá đau khổ, con gái ngờ nghệch như vậy, bà ta biết đi đâu đòi lại công bằng đây?



Lý Dục Thần cũng hổ thẹn trong lòng. Anh có trách nhiệm rất lớn với chuyện lần này của Lâm Mộng Đình. Mẹ vợ mắng, anh cũng đành để cho bà ta mắng.



Chuyện cấp bách lúc này là phải nghĩ cách tìm lại hồn phách cho Lâm Mộng Đình.