Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1202: Phải có sân bay mới được



Đã có hành khách xông vào buồng lái, tiếp viên hàng không và nhân viên an ninh không bên ngoài sắp không ngăn cản được.



“Khoan đã!”, Lý Dục Thần hô lên.





Tra Na Lệ dừng bước, xoay lại nhìn anh: “Sao? Có di ngôn thì nói nhanh lên, tôi vui thì có thể chuyển lời giúp anh”.



Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, anh đi giúp tiếp viên hàng không giữ trật tự đi, đừng cho người khác tiến vào”.





Mã Sơn đáp lời rồi đi ra buồng lái, đứng ở cửa buồng lái máy bay như một tòa tháp bằng sắt thép, anh ta hét to một tiếng, âm thanh như sấm sét, làm hành khách đứng ngây tại chỗ.



Lý Dục Thần hỏi Tra Na Lệ một cách nghiêm túc: “Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể cài đặt chế độ lái tự động, như vậy thì vẫn có thể thao tác bằng tay, đúng không?”



Càng lúc Tra Na Lệ càng cảm thấy người này là một tên đần, cô ta nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đúng vậy, máy móc trên máy bay vẫn vận hành bình thường, nhưng anh đừng quên là cần điều khiển hỏng rồi”.







“Không có cần điều khiển chỉ là không thể điều khiển đầu máy bay bay lên hoặc hạ thấp xuống thôi, còn những cái khác vẫn có thể thao tác bình thường, đúng không?”



“Đúng vậy”.



“Vậy thì chúng ta hợp tác đi, cô điều khiển những bộ phận khác của máy bay, tôi khống chế đầu máy bay, cô bảo tôi nhấc đầu máy bay lên thì tôi nhấc, bảo tôi cho nó cúi xuống thì tôi cho cúi, cô bảo dừng thì tôi dừng, thấy có được không?”



Tra Na Lệ sửng sốt, cô ta nhìn anh với vẻ khó tin, nói: “Anh nói cái gì cơ?”



“Tôi nói là hai chúng ta hợp tác, làm cho máy bay ổn định lại”, Lý Dục Thần nói: “Cô không muốn tất cả mọi người trên chiếc máy bay này chết, đúng không?”



Máy bay bỗng rung lên, Tra Na Lệ hơi lảo đảo, cô ta từ trạng thái kinh ngạc hoàn hồn, tuy trên mặt toàn là vẻ nghi ngờ nhưng cô ta vẫn đi đến bàn điều khiển, ngồi vào vị trí cơ trưởng.



Cô ta ấn vài cái nút trên bàn điều khiển, sau đó nói: “Làm đầu máy bay nâng lên!”



Lý Dục Thần nhắm mắt, tập trung tinh thần, anh thả thần thức ra, cảm nhận con quái vật khổng lồ này đang chuyển động nhanh chóng trong tầng bình lưu.



Đầu máy bay từ từ nâng lên.



Tra Na Lệ ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, nhanh chóng ấn vài nút trên bàn điều khiển, khống chế tay lái, tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển máy bay.



“Nâng đầu lên… Chậm thôi… Hạ xuống… Dừng…”



Tra Na Lệ liên tục ra chỉ thị.



Cuối cùng máy bay cũng ổn định lại, không còn rung lắc nữa.



Tất cả mọi người trong buồng lái đều tỏ ra hết sức vui mừng, cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết giảm bớt.



Hành khách bên ngoài buồng lái cũng yên tĩnh lại.



Nhưng Tra Na Lệ không có vẻ gì là nhẹ nhõm, sau khi giữ máy bay ổn định, cô ta xoay sang nói với Lý Dục Thần:



“Bây giờ còn có một vấn đề lớn”.



Lúc này, ánh mắt của Tra Na Lệ không còn có vẻ khinh miệt và xem thường nữa, giọng cô ta cũng trở nên dịu dàng hơn.



“Cái gì?”



“Tôi không phải phi công chuyên nghiệp, không thể duy trì đường bay cho đến Hương Giang được, mà cho dù bay được đến Hương Giang, nếu không liên lạc được với đài quan sát dưới mặt đất thì chúng ta cũng không có cách nào hạ cánh xuống mặt đất”.



Lý Dục Thần nhíu mày, nói: “Vậy thì hạ thấp độ cao, tìm một nơi trống trải rồi đáp xuống”.



“Hả?”, Tra Na Lệ ngạc nhiên: “Tìm một nơi trống trải? Đây là máy bay đấy, không có đường bay thì sao mà hạ cánh được? Phải có sân bay mới được!”



“Chúi đầu rơi xuống”, Lý Dục Thần nói.



Nếu là ban nãy thì nhất định Tra Na Lệ sẽ cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu ngốc hoặc là một tên điên, nhưng bây giờ cô ta không hề xem thường anh nữa, chỉ có điều cô ta vẫn giữ thái độ nghi ngờ về việc cho máy bay chúi mũi rơi xuống.