Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1223: Chẳng hạn như Hà Quảng Chí.



Mọi người xôn xao. Người Hương Giang đều nhận ra đây là gia chủ đương thời của nhà họ Lý, Lý Triệu Phong, đồng thời là con trai cả của người giàu nhất Hương Giang - Lý Ngôn Thành.





“Bố!”



Lý Cửu An và Lý Thừa Bình vừa trông thấy Lý Triệu Phong, lập tức vui mừng quá đỗi.



Nhưng Lý Triệu Phong không vội đi hỏi han cậu con trai bị thương mà lại đứng dẹp qua một bên để nhường đường.



Mọi người kinh ngạc phát hiện ra sau lưng Lý Triệu Phong có một ông cụ đang chậm rãi chống gậy đi tới đây.





Người này chính là bố của Lý Triệu Phong, người giàu nhất châu Á mà người Hương Giang vẫn luôn tự hào - Lý Ngôn Thành.



Đi theo bên cạnh Lý Ngôn Thành là một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, tóc hơi hoa râm. Người này vừa tới đã đảo mắt nhìn Lý Dục Thần, sau đó khóa chặt tầm mắt vào Mã Sơn.



Mã Sơn cảm thấy căng thẳng, cảm giác nguy hiểm vừa rồi chính là vì người này.







Tông Sư!



Mã Sơn không lùi bước, trong lòng trào dâng ý chí chiến đấu, ánh mắt nhìn đối phương không chút yếu thế.



Người kia dường như hơi bất ngờ, ánh mắt sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa.



Nhưng hầu hết mọi người đều chỉ chú ý tới Lý Ngôn Thành, trong đó có cả Lý Dục Thần.



Ông cụ này đã gần trăm tuổi, đi chống gậy, tinh thần không thua võ giả Tông Sư, thậm chí còn hơn.



Điều này không liên quan gì tới võ công, nó là sự tự tin có được từ cả đời kiêu ngạo, đánh bại vô số cường địch, đồng thời là thái độ không màng danh lợi sau khi trải qua mưa gió, hiểu thấu thói đời ấm lạnh.



Một người bình thường mà lại có thể đạt tới cảnh giới này thực chẳng dễ gì.



“Ông nội!”



Lý Cửu An và Lý Thừa Bình đồng thanh hô lên.



Lý Cửu An ngập tràn phấn khởi, quên cả đớn đau, ngọn lửa báo thù cháy lên trong lòng.



Ông nội Lý Ngôn Thành ra trận, người Hương Giang nào dám trái ý? Thế lực của nhà họ Lý đủ sức tung hoành ở Hương Giang! Anh ta muốn chặt tên Loạn Quyền Mã Sơn và Lý Dục Thần này thành tám khúc, ném xuống biển cho cá ăn.



Khác với Lý Cửu An, trong lòng Lý Thừa Bình hơi bất an. Từ nhỏ, anh ta đã hết sức kính sợ ông nội, không dám phạm lỗi nhỏ nào trước mặt ông cụ.



Chuyện hôm nay là do anh ta mà ra, anh ta rất sợ ông nội sẽ trách phạt mình.

“Bố, bố đi chậm thôi ạ!”



Lý Triệu Phong tiến lên, định dìu Lý Ngôn Thành.



Lý Ngôn Thành ngăn tay ông ta lại, chống gậy tự đi.



Lý Triệu Phong không dám làm trái ý bố, ngoan ngoãn đi theo sát bên cạnh.



“Ông nội!”, Lý Cửu An chỉ vào Lý Dục Thần, kêu lên: “Chính là anh ta! Anh ta tên là Lý Dục Thần, đến Hương Giang khiêu khích nhà họ Lý chúng ta, đánh Thừa Bình, rồi đánh gãy chân của cháu!”



Sắc mặt Lý Ngôn Thành rất nặng nề, ông cụ chống gậy đi về phía Lý Dục Thần.



“Bố...”, Lý Triệu Phong cố gắng ngăn cản nhưng không thành công, đành nhìn vị võ giả Tông Sư đi đằng sau.



Vị võ giả Tông Sư này bước tới, đứng trước Lý Ngôn Thành nửa người, chếch về phía Lý Dục Thần. Như vậy nếu Lý Dục Thần muốn làm gì bất lợi cho ông cụ, người này có thể ra tay bất cứ lúc nào.



Mã Sơn không hề yếu thế hơn chút nào, cũng bước lên trước một bước, đứng trước Lý Dục Thần nửa người, trông chừng vị võ giả Tông Sư kia.



Mã Sơn trợn hai mắt, khí thế hùng hổ, còn vị võ giả Tông Sư kia thì sắc mặt ôn hòa, dường như còn khá thích Mã Sơn.



Một người phô ra, một người nội liễm, người trong nghề nhìn là biết ngay giữa hai người đang giằng co, vị võ giả Tông Sư kia rõ ràng mạnh hơn một bậc.



Nhưng không phải ai cũng là người trong nghề. Trong mắt hầu hết mọi người, Mã Sơn có khí thế hùng hổ đáng sợ hơn.



Chẳng hạn như Hà Quảng Chí.


Hà Quảng Chí biết vị võ giả này: Tông Sư Vịnh Xuân Lương Tri Huyên.