Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1237: Kết quả lại làm người ta thất vọng.



Mười ngàn đồng không là gì với những người trong phòng khách quý, nhưng giống như lúc cướp lì xì trong nhóm vậy, không ai thiếu chút tiền ấy, thế mà vẫn nhiệt tình cướp lì xì, dù có là mấy đồng cũng muốn cướp, bởi vì cướp lì xì không chỉ đại biểu cho tiền bạc, mà còn đại biểu cho may mắn tốt hơn người khác.





Người trong sòng bạc càng thích may mắn hơn. Người thắng cho tiền nhuốm không khí vui mừng, có thể mang đến vận may cho bọn họ. Tuy mười ngàn đồng không nhiều, nhưng nhỡ đâu sự may mắn này giúp bọn họ thắng một triệu thì sao.



Mà câu nói tiếp theo của Mã Sơn khiến bầu không khí vốn đã náo nhiệt trở nên bùng nổ.



Mã Sơn nói: "Mười ngàn quá ít, nếu ông đây thắng ván này, mỗi người một trăm ngàn!"



Quanh bàn, người vây xem chật như nêm cối, thật ra cộng lại không đến một trăm người, mỗi người mười ngàn tính ra chỉ mấy trăm ngàn, mỗi người một trăm ngàn cũng chỉ mấy triệu, nhưng chính mấy triệu này lại khiến đám khán giả trở nên như si như cuồng.





Mấy người ở rìa ngoài vốn không quan tâm cũng bắt đầu chen vào bên trong.



Chuyện này khiến cho giám thị trong sòng bạc rất khó tìm được một vị trí tốt để quan sát Mã Sơn.



May mà còn có mười mấy cái camera.







Cho dù như vậy, người chia bài cũng có vẻ hơi khẩn trương.



Bởi vì Mã Sơn cược hòa.



Chuyện này có nghĩa là, nếu Mã Sơn thắng, mười triệu sẽ biến thành tám mươi triệu.



Trong phòng làm việc, Hà Quảng Chí và Hứa Trí Thắng cùng nhân viên của phòng quan sát đều khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.



Mọi người dường như đã quên, tiền đặt cược của ván này thật ra cũng chỉ có mười triệu. Mà trước đây không lâu, Mã Sơn vừa mới rót vào mười triệu.



Cùng là mười triệu, hiệu quả mang lại lại hoàn toàn khác biệt.



Hứa Trí Thắng đã ý thức được có chút không hợp lý, nhưng người chia bài đã chia bài rồi. Sự chú ý của anh ta lại bị bàn cược thu hút.



Anh ta không thể để Mã Sơn thắng tám mươi triệu từ phòng khách quý của mình.



Anh ta kết luận, lần này Mã Sơn nhất định muốn gian lận.



Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không phải là muốn lợi dụng đám đông để che đậy cho thủ pháp gian lận của anh ta sao?



Hứa Trí Thắng nhìn chằm chằm vào động tác của Mã Sơn trong video, đến mức bộ đàm trên bàn rung lên cũng không chú ý tới.



...



"Hòa! Hòa! Hòa! Hòa! ..."



Trong tiếng hô của mọi người, lá bài rất nhanh được lật lên.



Kết quả lại làm người ta thất vọng.



Mã Sơn thua.



Mọi người thổn thức, thậm chí có người đấm ngực dậm chân, cứ như người thua không phải Mã Sơn mà là chính bọn họ.



Người chia bài thở phào nhẹ nhõm. Với cục diện này, nếu để cho đối thủ thắng, hoặc là đối thủ gian lận bị chặt tay, hoặc là chính anh ta bị chặt tay.



Nhưng vào lúc này, trong khi mọi người quanh bàn cược còn đang thở dài, ở một góc hẻo lánh của sảnh cược đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lên kinh ngạc:



"Trời ạ! Đôi... Ra đôi!"



Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra.



Chỉ thấy ở bàn cược bên kia, người chia bài đứng tại chỗ như tượng đá, biểu cảm trên mặt không phải kinh ngạc, mà là hoảng sợ.



Một người phụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trên mặt bàn có đặt một rương chứa đầy chip đang mở.



Mọi người nhận ra, người phụ nữ đó không phải là người vừa giúp Mã Sơn xách rương chip sao?



Ai cũng không biết cô ta rời khỏi đây rồi đi sang bàn cược bên kia lúc nào.



Bàn cược kia rất vắng vẻ, ngoại trừ cô ta và người chia bài ra thì cũng chỉ có một người chơi khác.