Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1247: Lá bài cuối cùng đó là Q.



Ánh mắt sắc bén của Tra Na Lệ mang theo sát khí như thể bực bội vì động tác bóp người vừa rồi của Mã Sơn.





Dương Lỵ nhìn thấy ánh mắt của Tra Na Lệ, cảm thấy lạnh toát toàn thân, sợ sởn da gà.



Hứa Trí Thắng lạnh lùng quan sát tất thảy.



Anh ta không đoán ra việc để Dương Lỵ chia bài thì có vấn đề gì.



Nếu như đối phương cho rằng Dương Lỵ không biết chơi bài bịp là có thể phòng ngừa việc sòng bạc gian lận, nhờ vậy có thể dựa vào may mắn để đánh cược một lần thì quá ngây thơ rồi.





Tiền đặt cược hai tỷ rưỡi, sao sòng bạc có thể đánh cược vào vận may giống anh ta được!



Dương Lỵ bắt đầu chia bài.



Tay cô ta liên tục run rẩy, xem chừng rất sợ hãi.







Nhưng bài vẫn thuận lợi được lấy từ máy chia bài, chia từng lá một cho hai người.



Vì chỉ chơi một trận ấn định thắng thua nên không cần phải đặt cược trước, bốn lá bài đầu tiên đều là bài ngửa.



Trong số các lá bài ngửa, Mã Sơn có một đôi sáu, Hứa Trí Thắng có hai đôi, một đôi 10, một đôi K.



Bài không quá đẹp, không có chuyện dễ dàng ra được 4 A hay vừa đồng chất lại vừa tiến lên, bài tôi đẹp, bài anh cũng đẹp kích thích như trong phim.



Xác suất đó quá nhỏ, nhìn là biết ngay là ăn gian.



Cao thủ chơi ăn gian thực sự sẽ đưa bài về tình huống bình thường.



Đương nhiên, bài của Mã Sơn quá nhỏ, một chọi sáu, thông thường chơi xì tố đến đây là đã bỏ bài rồi.



Bất kỳ đôi nào trong hai đôi của Hứa Trí Thắng đều có thể chặt đẹp Mã Sơn.



Hi vọng duy nhất của Mã Sơn là lá bài thứ năm của anh ta là 6, còn của Hứa Trí Thắng thì không được là 10 hoặc K.



Cơ may này có vẻ quá xa vời.



Dương Lỵ hé miệng run rẩy phát lá bài thứ năm tới trước mặt bọn họ.



Để tăng phần hồi hộp, lá thứ năm là lá úp, mặt bài úp xuống.



Hai người đều không kiểm tra bài, trông đều rất tự tin.



Thế nhưng ánh mắt của bọn hộ lại nhìn chằm chằm đối thủ.



Bởi vì lúc này là cơ hội tốt nhất để gian lận.



Hai người cứ thế giằng co, không ai nhúc nhích.



Dương Lỵ đứng ở vị trí chia bài, căng thẳng tới độ ngạt thở, cứ như thể một ngàn năm đã trôi qua. Chân cô ta sắp không đứng vững nữa, trái tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực.



Khoảnh khắc lật bài vừa sẽ quyết định thắng thua, đồng thời cũng sẽ quyết định chuyện sống chết của cô ta.



“Ông chủ Mã, lật bài đi”, cuối cùng Hứa Trí Thắng lên tiếng.

Mã Sơn cười to, lật ngửa lá bài đang úp sấp mặt lên, ném xuống mặt bàn, nói: “Ba lá 6, lớn hơn hai đôi của anh!”



Chân Dương Lỵ mềm nhũn, hai tay chống cạnh bàn, miễn cưỡng giữ mình khỏi ngã.



Hứa Trí Thắng cười gằn một tiếng: “Sao anh biết tôi chỉ có hai đôi? Thật đáng tiếc, tôi có ba lá K, full



House!”



Hứa Trí Thắng tự tin nhẹ nhàng lật lá bài cuối cùng của mình lên.



Khoảnh khắc đó, Dương Lỵ “huỵch” một tiếng, ngửa mặt lên trời, ngã khuỵu xuống đất.



Còn Hứa Trí Thắng thì ngây ra như phỗng nhìn bài trên bàn.



Lá bài cuối cùng đó là Q.



Hứa Trí Thắng không sao hiểu nổi, rõ ràng lá bài cuối cùng của anh ta là K, tại sao lại biến thành Q.


Bài là bài của sòng bạc, phòng là phòng của sòng bạc, bàn và máy chia bài đều là hàng được chế tạo đặc biệt, chỉ có các quản lý của sòng bạc mới biết cách dùng.