Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1440



Chương 1440

Lý Dục Thần không để ý, hỏi: “Nghe nói cậu muốn rời đi? Tôi đề nghị cậu nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ nguyên khí của cậu khôi phục lại một chút, tôi có thể thử giúp cậu chữa trị đôi mắt, có lẽ sẽ có hi vọng”.

“Không, cảm ơn”, Tang Cát nói: “Tôi có mắt, Đa Cát chính là đôi mắt của tôi. Thần đang triệu hoán tôi, tôi nhất định phải đi”.

“Thần?”, Lý Dục Thần hơi nhíu mày.

“Đúng vậy, thần, thần đã làm ý chí của tôi tỉnh lại, để tôi còn kiên trì sống tới nơi này, được cậu cứu chữa. Bây giờ thần kêu gọi tôi đến nơi tôi nên đến. Tôi nhìn thấy dòng dòng sông kia, tôi phải đi về hướng nơi đó, thông qua thần chỉ thu hoạch được sự sống vĩnh viễn trong dòng sông”.

Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua thân thể của Tang Cát, thấy được con rắn dung hòa với linh hồn của cậu ấy.

Dường như anh đã hiểu được cái gì.

Mỗi người đều có vận mệnh và tạo hóa của mình.

Vận mệnh của Tang Cát đã sớm kết hợp chặt chẽ với vận mệnh của rắn vào giây phút bị ưng mổ mù mắt rồi.

“Được rồi, vậy tôi chúc phúc cậu sớm ngày tìm ra dòng sông kia”.

“Cảm ơn”.

Đạt Ngõa lấy ra một cây sáo xương màu trắng, cung kính dùng hai tay đưa đến trước mặt Lý Dục Thần, nói:

“Cậu Lý tôn kính, chúng tôi không có gì có thể cám ơn cậu, cái sáo xương này là bà ngoại tôi đưa cho tôi, tôi luôn đeo trên người từ nhỏ. Bây giờ tôi tặng nó cho cậu để bày tỏ lòng biết ơn và chúc phúc của tôi”.

Lý Dục Thần nhìn cây sáo xương, trong mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Đây cũng không phải là một cây sáo xương bình thường. Bên trên thứ này có một khí tức vô cùng cổ xưa mà thần bí quanh quẩn.

Khi anh dùng thần thức xuyên qua những cái lỗ phía trên, trong đầu liền vang lên tiếng rít cao réo rắt.

Lý Dục Thần dường như nhìn thấy một ông lão ngồi trên núi tuyết băng cứng thổi sáo xương, tiếng sáo xuyên qua vô số ngọn núi, xuyên qua cánh đồng băng rộng lớn, xuyên qua chín tầng mây, xuyên qua thời không, vang vọng trong ánh mặt trời mọc và hào quang rơi xuống.

Vào thời khắc ấy, không biết vì cái gì mà Lý Dục Thần lại cảm thấy vô cùng cô độc.

Giống như từ xưa tới nay, anh vẫn đang làm một chuyện chưa bao giờ được người khác thấu hiểu vậy.

Giống như ông lão thổi sáo kia, không có người nào nghe thấy tiếng sáo của ông ta, lại vĩnh viễn không ngừng thổi.

Một bàn tay nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần.

Anh cảm nhận được sự ấm áp từ tay mình.

Anh mở mắt ra, một giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống mu bàn tay trắng nõn của Lâm Mộng Đình.

“Dục Thần…”

Lâm Mộng Đình nhìn anh đầy lo lắng.

Lý Dục Thần hít sâu một hơi, anh mỉm cười, cầm lấy chiếc sáo bằng xương từ tay Đạt Ngõa.

“Được, tôi xin nhận món quà của cô. Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau”, anh nói.

Đạt Ngõa vui vẻ nói: “Nhất định”.

“Cho dù không gặp nhau, khi anh thổi cây sáo này, bọn tôi cũng sẽ nghe thấy”, Tang Cát ngẩng đầu lên, hai hốc mắt rỗng như đang nhìn về phương xa.

Tang Cát đi rồi.