Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1466



Chương 1466

Từ khía cạnh này có thể thấy được khi đó Ma giáo hùng mạnh nhường nào.

Mà đó mới chỉ là một trong năm đường ở ngoài, khó có thể tưởng tượng giáo chủ và các hộ pháp của Ma giáo đến tột cùng là những con quái vật như thế nào.

“Đừng nói nhảm nữa, ông quan tâm chính ông thì hơn. Đừng nghĩ là tôi không tìm được chân thân của ông thì tôi không làm gì được ông”, Lý Dục Thần nói.

“Cậu định tra tấn tôi à? Hahahaha…”, cái bóng chẳng những không sợ, trái lại còn rất phấn khích: “Cậu tra tấn đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp ấy, thế là cậu sẽ biết được tất cả bí mật của tôi! Hahaha…”

Lý Dục Thần cau mày.

Đương nhiên anh biết dùng Sưu Hồn Đại Pháp. Nhưng mà đó là cấm thuật.

Trong quy tắc được Tiên Môn trong thiên hạ tôn sùng, có rất nhiều thuật pháp bị cấm, Sưu Hồn Đại Pháp là một trong số đó.

Sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp không những có thể lục soát ký ức của người khác mà còn có thể thu hoạch hồn lực, thậm chí có thể bắt giữ được những cảm ngộ đặc biệt không thể miêu tả trong suy nghĩ của người bị thi thuật.

Nói cách khác, dùng Sưu Hồn Đại Pháp tương đương với phân giải hồn phách của người khác, hấp thu cho mình dùng.

Thuật pháp này còn tàn nhẫn và khủng khiếp hơn thuật luyện hồn trong công pháp ma đạo.

Một khi sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp mà bị phát hiện thì sẽ bị coi như ma đạo, bị Tiên Môn trong thiên hạ tiêu diệt.

Đương nhiên, quy định là quy định, nếu chỉ là quy định thì chắc chắn sẽ có người lén sử dụng.

Nhưng Sưu Hồn Đại Pháp có một khuyết điểm, hoặc nên nói là hệ quả tiêu cực, đó chính là sẽ tăng uy lực của Thiên Hình Lôi Kiếp.

Lôi kiếp vốn là kiếp số lớn nhất mà người tu hành phải đối mặt, đôi khi bản lĩnh hoặc vận may chỉ thiếu một chút cũng không vượt qua được lôi kiếp, mà nghe nói sau khi dùng Sưu Hồn Đại Pháp thì uy lực và thời gian của lôi kiếp sẽ tăng gấp bội.

Bởi vậy cho dù là ác nhân trong giới tu hành cũng không dám tùy tiện sử dụng loại pháp thuật này.

Lý Dục Thần là đệ tử của Thiên Đô, đương nhiên sẽ không dùng cấm thuật.

Ảnh ma cười điên cuồng hơn: “Hahaha, cậu không dám à? Sợ bị sư môn phát hiện sao? Sợ tu sĩ chính đạo trong thiên hạ này thảo phạt cậu? Thật ra đơn giản thôi, cậu giết hết người ở đây thì không có ai biết cả”.

Na Nhữ Bình và Lý A Tứ không nghe thấy bọn họ dùng thần niệm trò chuyện, nhưng không biết tại sao bọn họ lại cảm thấy ớn lạnh.

Ảnh ma nói tiếp: “Cậu lục soát hồn phách của tôi thì có thể biết được chân thân của tôi ở đâu, hơn nữa còn biết được nhiều bí mật khác, cớ gì không làm?”

“Cậu là đồ nhát gan à? Sợ bị sư môn trách phạt đến thế sao? Sợ bị người đời coi như tà ma ngoại đạo ư? Hahahaha…”

“Cậu không có cái gan ấy thì sao có thể báo thù cho nhà họ Lý? Những người được coi là nhân sĩ chính đạo sau lưng cậu đã tiêu diệt nhà họ Lý đấy! Vậy mà cậu vẫn còn lo thái độ của bọn họ. Hahahaha…”

Lông mày của Lý Dục Thần nhíu chặt hơn, sát ý trong ánh mắt cũng càng thêm rõ ràng.

Sức mạnh ẩn nấp trong huyết mạch lại rục rịch.

“Đến đây đi, dùng Sưu Hồn Đại Pháp, tiêu diệt tôi đi! Từ xưa đến nay, thần, ma thánh, Phật, vốn dĩ đều độc lập với thế tục, vốn dĩ đều duy ngã độc tôn! Cậu gánh trên vai những gánh nặng trần thế, cái này không bỏ được, cái kia cũng không nỡ buông, thế thì làm sao trở thành thánh?”

“Mau diệt tôi đi! Lục soát thần hồn của tôi, vậy là cậu sẽ biết được bí mật của ma giáo, cậu sẽ biết được ai là người giết hại người thân của cậu, và cậu cũng sẽ biết mẹ của cậu đang ở đâu!”