Nhưng ông ta cũng không tỏ ra kiêu ngạo vì điều đó mà vẫn trịnh trọng nói: “Phùng Thiên Minh tôi đại diện nhà họ Phùng tôn phụng cậu Lý là vua, từ nay về sau sẽ coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, núi đao biển lửa cũng có thể đi theo làm tùy tùng, nhất quyết không chối từ!”
Ông ta tin tưởng nếu anh mình Phùng Nguyên Sinh ở đây cũng sẽ nói như vậy.
Tiêu Thập Nương đi tới cúi đầu, cũng nói: “Tiêu Thập Nương tôi nguyện tôn phụng cậu Lý là vua, mặc cậu sai phái, tuyệt đối không nói hai lời!”
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt có cảm kích, có vui mừng.
Tất cả mọi người đều đã nói, đến cuối cùng chỉ còn lại Chu Lợi Quân.
Lần này Chu Lợi Quân thật sự sợ hãi .
Còn sợ hãi hơn cả lúc gặp Thái Vĩ Dân ở trường đấu chó.
Hoàng Định Bang đã chết, cứ lặng yên không một tiếng động biến mất như thế.
Đó chính là bá chủ một phương, dậm chân một cái là cả vùng đất Huy Châu cũng phải rung động!
Thanh Huyền đạo trưởng vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, có thể hô mưa gọi gió, gọi sấm sét đến cũng đã chết.
Bịch bịch!
Chu Lợi Quân quỳ xuống.
Gã ta không ngừng dập đầu rầm rầm trên mặt đất.
Trừ việc quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ ra, gã ta không nghĩ ra biện pháp gì khác.
“Cậu Lý tha mạng! Cậu Lý, tôi sai rồi!…”
Những người khác đều không biết chuyện cho nên không hiểu vì sao Chu Lợi Quân lại sợ như thế.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì gã ta có quan hệ tốt với Hoàng Định Bang, vừa rồi còn nói chuyện giúp Hoàng Định Bang, Lý Dục Thần sẽ giết gã ta ư.
Tất cả mọi người đều cảm thấy không đến mức đó.
Nhưng nhìn Chu Lợi Quân, gã ta cứ như sẽ lập tức chết thật vậy.
Thẩm Minh Xuân bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Ông ta và Lý Dục Thần đã sớm có thù, vừa rồi lại ngấm ngầm nhằm vào Lý Dục Thần, nếu ngay cả Chu Lợi Quân đều phải chết, vậy không phải ông ta sẽ càng đáng chết hơn ư?
Nghĩ đến đây, hai chân Thẩm Minh Xuân mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống.
Cũng may là ông ta đang ngồi ở ghế dựa mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn Chu Lợi Quân nói: “Tôi sẽ không giết ông”.
Chu Lợi Quân như được đại xá, liên tục dập đầu: “Cám ơn cậu Lý, cám ơn cậu Lý!”
Lý Dục Thần nói: “Tôi sẽ dẫn ông về giao cho anh Thái”.
Nghe đến đó, cả người Chu Lợi Quân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
Lý Dục Thần không hề để ý đến ông ta nữa mà trở về chỗ ngồi của mình.
Anh nghĩ Chu Lợi Quân cũng không dám chạy trốn, huống chi bây giờ một đám ông lớn ở đây đều thành đàn em coi cậu Lý như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ sợ không nịnh bợ anh được, cho nên ai nấy đều nhìn chằm chằm Chu Lợi Quân. Cho dù gã ta có biến thành muỗi cũng không trốn khỏi mắt những người này.