Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 511



Chương 511

Những người khác cũng lập tức giải tán.

Chỉ để lại một mình Thẩm Minh Xuân, sửng sốt một chút mới đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi vừa kêu: “Ê, chỉ gọi điện nói một tiếng, nói một tiếng thôi mà!”

Chỉ còn lại bảo vệ đứng ở cửa lắc lư trong gió thu, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ tới buổi sáng mùa hè thiếu niên kia đứng ở ngoài cửa nói đến tìm người thân ở nhà họ Lâm.

Nhà họ Tiêu không ở nội thành thành phố Tuyên, mà là ở một thôn trấn ngoại thành.

Đây là một thị trấn nhỏ thanh bình xinh đẹp cổ xưa, dựa vào một con sông, một con đường đá xuyên qua cả thôn trấn.

Ở trong một con ngõ nhỏ giữa thôn trấn có một tòa nhà, trước cửa có hai con sư tử đá cổ xưa hùng dũng công khai thể hiện căn nhà cũ này đã từng uy nghiêm như thế nào.

Bố của Tiêu Thập Nương – Tiêu Dạ Bạch sống ở nơi này.

Lúc Lý Dục Thần nhìn thấy Tiêu Dạ Bạch, ông ta đã tiều tuỵ đến mức không khác gì sắp chết.

Tiêu Thập Nương nói cho anh biết bố mình đã nằm trên giường hai năm rồi.

Hai năm trước, mọi người đã nghĩ bố của bà ta không chịu được nữa. Thậm chí nhà họ Tiêu còn chuẩn bị xong việc ma chay rồi.

Nhưng bố vẫn luôn thoi thóp một hơi thở, vẫn chưa ra đi.

Họ đã đi khắp các bệnh viện tốt nhất cả nước, tìm bác sĩ tốt nhất khắp cả nước, nhưng không tìm ra được nguyên nhân mắc bệnh.

Chỉ là hơi thở này càng lúc càng yếu.

Tiêu Thập Nương luôn cảm thấy bố có điều muốn nói, cho nên mới nín hơi thở này không chịu nuốt xuống.

Lý Dục Thần vừa nhìn là nhận ra, hồn phách của Tiêu Dạ Bạch đã không còn.

Theo lý, hồn phách không còn, chắc chắn là đã chết.

Nhưng Tiêu Dạ Bạch lại vẫn sống, còn có một hơi thở.

Cho thấy hồn của ông ta còn đang ở trên thế gian, chỉ là không thể về với thể xác của ông ta.

Lý Dục Thần lập tức liên tưởng đến lần trước ông cụ Lâm bị Ngô Hiền mà nhà họ Triệu mời đến thi triển sách Đinh Đầu Tiễn, triệu chứng rất giống.

Nhưng không ai lại dùng hai năm đi thi triển một thuật pháp như này. Bởi vì thi triển pháp thuật cũng cần vốn, ngoại trừ pháp lực của bản thân, cũng có khả năng hao tổn nguyên thần. Cho nên thông thường yêu cầu càng nhanh càng tốt, ví dụ sách Đinh Đầu Tiễn trong cổ vu thuật cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn phiên bản cải tiến của Ngô Hiền dùng chỉ cần bảy ngày.

Nhưng nếu không phải có người thi triển pháp thuật, thì hồn của Tiêu Dạ Bạch đã đi đâu?

“Trước khi ông cụ phát bệnh, lần cuối cùng đã đi đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Nơi cuối cùng….”, Tiêu Thập Nương suy nghĩ nói: “Có lẽ là đi dạo trong thị trấn. Bình thường ông ấy sống trong thành phố, nhưng lần đó vừa hay là tiết Thanh Minh, chúng tôi về tảo mộ. Mỗi lần ông ấy quay về, đều ở lại mấy ngày, đi dạo khắp chỗ, nói chuyện với người già trong thị trấn”.

“Đợi đã, vừa nãy bà nói tảo mộ tiết Thanh Minh, cũng có nghĩa là, trước khi xảy ra chuyện, ông ấy đã đến mộ tổ của nhà các người?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đúng thế”, Tiêu Thập Nương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là vì lên mộ? Nhưng hôm đó chúng tôi cũng đi, hơn nữa lúc ông ấy phát bệnh, đã qua tiết Thanh Minh mấy ngày”.