Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 515



Chương 515

Tuy nhiên, bà ta thông minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Chẳng lẽ, Hoàng Định Bang muốn lấy mảnh đất này, chính là muốn đào địa cung nhà tôi?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Rất có thể”.

“Nhưng, Hoàng Định Bang làm sao biết ở đây có địa cung? Hơn nữa đào địa cung thì có thể có được cái gì? Trong địa cung có cái gì, ngay cả tôi cũng không biết”.

“Bà không biết, tự khắc có người khác biết. Bố của bà chắc chắn biết, ngoài ông ta ra, bà nghĩ xem, trong gia tộc của bà còn có ai biết không?”

“Chú ba…”, Tiêu Thập Nương hiểu ra rồi lại chấn kinh: “Chẳng lẽ là ông ấy…”

Lý Dục Thần không nói gì nữa.

Đây là chuyện của nhà họ Tiêu, anh không quản được.

Nhiệm vụ của anh là giúp Tiêu Dạ Bạch chữa bệnh.

Nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi phức tạp, đã vượt qua phạm vi chữa bệnh.

Anh không muốn bị kéo vào trong chuyện quá mức phức tạp này, duyên nghiệp vướng mắc, không phải chuyện tốt với người tu hành.

Gió trên núi hơi lạnh, thổi đến, Tiêu Thập Nương bất giác ôm cánh tay.

Từ giữa đôi lông mày của bà ta, Lý Dục Thần lại cảm thấy chút gì đó quen thuộc.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Tôi cứ cảm thấy bà hơi quen mắt, nhưng không nghĩ ra”, anh hỏi.

Tiêu Thập Nương cười xinh đẹp, nói: “Đương nhiên quen rồi, hồi nhỏ cậu gọi tôi là chị, tôi gọi cậu là Tiểu Thần Thần đấy”.

Lý Dục Thần ngẩn người ở đó, khó hiểu “A?” một tiếng.

Tiêu Thập Nương nhìn dáng vẻ của anh, cũng phải mỉm cười, nói: “Ông nội của cậu tên là Lý Hữu Toàn phải không?”

Lý Dục Thần kinh ngạc: “Bà biết ông nội tôi?”

Tiêu Thập Nương nói: “Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân cơ. Khoảng gần hai mươi năm trước, lúc đó, nhà họ Tiêu chúng tôi đang trong lúc sa sút, bố mẹ tôi ở ngoại tỉnh khởi nghiệp, tôi ở quê nhà thành phố Tuyên, theo cách nói bây giờ, gọi là đứa trẻ bị bỏ lại ở nhà”.

“Đương nhiên lúc đó tôi cũng không còn nhỏ, mười mấy tuổi, lúc được nghỉ, nhớ bố mẹ, liền muốn đi thăm họ, kết quả trên đường bị kẻ buôn người lừa gạt, bị bán đến Nam Giang. Tôi liều mạng bỏ trốn, lại bị người ta đuổi theo, là ông nội cậu đã cứu tôi. Tôi còn sống ở nhà các cậu một thời gian đấy. Lúc đó, cậu còn chưa đến ba tuổi. Mọi người đều gọi cậu là Tiểu Thần Thần, cậu gọi tôi là chị, cậu quên hết rồi phải không?”

Khi Tiêu Thập Nương nói đến những việc này, khuôn mặt còn hiện lên vẻ hạnh phúc.

Lý Dục Thần hiểu ra, chẳng trách cảm thấy quen mắt, thì ra còn có duyên phận như vậy.

Nhớ thì chắc chắn không nhớ rồi. Chuyện hồi chưa đến ba tuổi, ai nhớ được.

Kể cả Mã Sơn và Đinh Hương cùng lớn lên từ nhỏ, ký ức đó cũng chủ yếu là tập trung từ sau năm tuổi, hơn nữa phần lớn là mảnh ký ức nhỏ nhặt.

“Sau này tôi đi tìm nhà các cậu, nhưng lúc đó các cậu đã không còn ở đấy nữa. Người ta nói hai ông cháu các cậu đã chết, không ngờ lại gặp được cậu ở thành phố Cô. Nghe được tên của cậu, nhìn đôi mắt của cậu, tôi chắc chắn là cậu”, Tiêu Thập Nương nhìn Lý Dục Thần nói.