Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 847



Chương 847

“Tiếc cái gì?”, Lý Dục Thần thấy lạ hỏi.

“Tiếc là tỷ không ở bên cạnh đệ. Người làm sư tỷ như tỷ, cũng nên hộ pháp cho đệ, tặng đệ mấy bộ quần áo gì đó. Xem người đầu tiên trong năm trăm năm lịch kiếp thế nào, cơ thể của tiên nhân sau khi lịch kiếp có gì khác với người khác …”

Hướng Vãn Tình nói xong cười khà khà, không biết nghĩ đến chuyện buồn cười gì.

Lý Dục Thần nhớ đến sau khi trải qua lôi kiếp hôm đó trên người không mảnh vải che thân, cả người phát sáng, lại nghe tiếng cười của sư tỷ…., bất giác mặt tối sầm, lập tức cạn lời.

“Sư tỷ, đệ hỏi tỷ một chuyện”, anh mau chóng chuyển chủ đề: “Tỷ biết phái Âm Sơn ở đâu không?”

“Phái Âm Sơn? Tỷ chỉ biết ở giữa Thập Vạn Đại Sơn Đầm Hoang, có môn phái nhỏ rất thần bí, rất ít ra ngoài hoạt động, không nhiều người biết. Đệ có thể đến hỏi đạo viện Vân Đài của Vân Đài Sơn Kiềm Nam, có lẽ sẽ có manh mối”.

Vân Đài Sơn.

Đứng sừng sững trong dãy núi Kiềm Tây Nam, nó không cao lắm, nhưng biển mây xung quanh vẫn luôn ở đó, trăm hoa đua nở, thường có khỉ leo trèo hạc du ngoạn.

Đạo viện Vân Đài ẩn trong mây sương vờn quanh giữa núi.

Lý Dục Thần ngự kiếm xuyên vào mây, đáp xuống bên ngoài cổng đạo viện.

Đạo viện được xây từ gạch và gỗ, cổng đình chắc chắn, hoàn toàn khác một trời một vực với những cung quan cảnh đẹp du lịch trong thành phố.

Bên trong không có khách du lịch, cho nên cổng lớn đóng chặt.

Lý Dục Thần tiến lên gõ bộ gõ cửa cổ xưa, vòng gõ cửa bằng đồng đập lên tấm đồng dát trên cổng, phát ra tiếng cạch cạch, vang đi rất xa trong rừng núi tĩnh mịch.

Chỉ lúc sau, cửa được mở ra, một tiểu đạo đồng từ trong cửa nhìn ngó ra ngoài, đôi mắt trong veo như nước suối trên khuôn mặt non nớt nhìn Lý Dục Thần, có chút hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Thí chủ? Hay là đạo hữu?”

Lý Dục Thần thấy tiểu đạo đồng này mới sáu bảy tuổi, không khỏi nhớ đến lúc mình vừa đến đỉnh Thiên Đô, cười nói: “Tiểu sư huynh, phiền bẩm báo với trụ trì của quý quan, nói đệ tử Thiên Đô Lý Dục Thần đến thăm”.

Tiểu đạo đồng chớp mắt, có lẽ là chưa từng nghe nói đến Thiên Đô, càng hiếu kỳ, nói: “Tôi đã hai năm không gặp người lạ rồi, anh là người đầu tiên!”

Lý Dục Thần nói: “Người lạ không được vào sao?”

“Cũng không phải, chỉ là thứ anh muốn tìm thì không có”.

“Không có”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ: “Đạo viện các người không có trụ trì sao?”

Tiểu đạo đồng lắc đầu: “Không được ăn thịt lợn, chúng tôi đều ăn chay!”

Lý Dục Thần ngẩn người, mới biết cậu bé này nghe nhầm, cười nói: “Tôi không phải nói ăn thịt lợn, tôi nói là trụ trì, chính là người quản lý các người”.

Tiểu đạo đồng vẫn lắc đầu: “Ồ, không có, không có, chúng tôi không có trụ trì, người quản lý chúng tôi là Tây hộ”.

“Tây hộ?”, Lý Dục Thần khó hiểu, “Tây hộ là cái gì?”

“Tây hộ không phải là đông tây! Tây hộ”, Tiểu đạo đồng dùng cả biểu cảm khuôn mặt, dùng cả chân lẫn tay, cười khà khà nói, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chính là tây hộ ngày ngày dạy chúng tôi niệm kinh, ngồi thiền, không ngoan thì đánh mông đó!”

Lúc này Lý Dục Thần mới hiểu ra, cậu ta nói đang đến ‘sư phụ’, liền phá lên cười.