Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 858



Chương 858

Ông ta nhìn Lý Dục Thần một cái, cười nói: “Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng mạng người quan trọng, tôi cũng đành dày mặt. Cậu Lý có thể dạy tôi châm pháp giải độc thần kỳ của cậu không?”

Lý Dục Thần mỉm cười, sớm đã nhìn rõ tâm tư của Diệp Chính Hồng, cũng không vạch trần, chỉ nói:

“Châm pháp cũng không phải một hai ngày có thể học được, Diệp đại phu có lòng, sau này có cơ hội có thể giao lưu. Thế này đi, tôi để lại cho ông mấy viên thuốc, nếu có người tái phát, thì ông cho họ uống một viên”.

Diệp Chính Hồng nhận lấy viên thuốc của Lý Dục Thần đưa, nghi hoặc nói: “Thuốc này có thể chữa khỏi ư?”

“Làm sao, không tin tôi à?”

“Ồ, đương nhiên không phải. Cậu được Bạch Thạch chân nhân giới thiệu đến, Bạch Thạch chân nhân là cao nhân thế ngoại, chắc chắn cậu cũng vậy, tôi làm sao không tin chứ”.

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Vậy thì được rồi. Nhưng trong mấy ngày, đã có nhiều người bị rắn cắn, ông không thấy kỳ lạ sao?”

Diệp Chính Hồng nói: “Người trong núi bị rắn cắn là chuyện thường. Nếu không tôi cũng sẽ không chuẩn bị sẵn thuốc chuyên trị rắn cắn. Chỉ là mấy hôm nay đúng là nhiều hơn cả. Hơn nữa những người này không phải bị cắn ở một chỗ, chỉ có thể nói là trùng hợp thôi”.

Lý Dục Thần lại cảm thấy không đơn giản là trùng hợp, nhưng anh không phải người bản địa, không hiểu tình hình, cũng không có quyền phát ngôn gì. Hơn nữa mục tiêu chính của anh là Âm Sơn, chuyện của trấn Lâm Hoang cũng lười quản nhiều.

Bèn cáo từ Diệp Chính Hồng rồi đi ra.

Diệp Chính Hồng nhìn bóng lưng Lý Dục Thần rời đi, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.

Ông ta nhìn viên thuốc trong tay, đặt lên mũi ngửi, sau đó quay người vào cửa bên của cửa hàng, đi qua sân viện, đến khu của người nhà ở.

Ông ta mở cửa một gian nhà góc Tây Bắc, đi vào trong.

Trong nhà tối tăm, có một người ngồi trên bồ đoàn ở chính giữa, đối diện với bức tường, quay lưng ra cửa.

Diệp Chính Hồng cung kính gọi với bóng lưng người đó: “Thưa bố!”

Người đó phát ra giọng trầm thấp: “Con không ở ngoài trông coi, vào đây làm gì?”

“Thưa bố, hôm nay có một người vùng khác đến, là do Bạch Thạch chân nhân của Vân Đài Sơn giới thiệu đến, hỏi thăm vị trí của phái Âm Sơn”.

“Ồ? Người đó tìm phái Âm Sơn làm gì?”

“Con không biết, nhưng từ khẩu khí trong thư của Bạch Thạch viết cho con, người này có lai lịch không nhỏ, như muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn”.

“Đến Thập Vạn Đại Sơn tìm phái Âm Sơn gây chuyện?”, người đó liền cười lạnh lùng: “Trên đời còn có người không biết trời cao đất dày thế ư?”

“Thưa bố, người này trông có vẻ có chút bản lĩnh”.

Diệp Chính Hồng kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt.

“Cậu ta dùng mấy cây kim châm đã giải được hết độc lan khắp toàn thân, về mặt y học thì không giải thích được, con thấy mấy cây châm mà cậu ta dùng vô cùng đặc biệt, không phải vàng không phải bạc, không biết làm từ chất liệu gì, có lẽ là bảo bối gì đó”.

“Ồ? Chẳng lẽ cậu ta là người của mạch y thánh trong truyền thuyết?”

“Mạch y thánh?”