Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 955





Chương 959

“Bố, bố đánh con làm gì?”

“Đánh mày?”, Trần Định Bang tức không để đâu cho hết: “Nếu là trước đây, ông nội mày, đã cho mày vào bao tải thả xuống sông Hoàng Phố rồi!”

Trần Chí Hổ sợ đến run rẩy, biện giải nói: “Là Trần Văn Học tự không biết tốt xấu, định hôn sự cho nó với cô Hoàng, nó còn không muốn, còn cả bà mẹ đó của nó…”

Bốp!

Lại một cái tát.

“Bố, bố lại đánh con?”

“Đánh chết mày cũng còn là nhẹ đấy!”, Trần Định Bang nổi giận.

Trần Chí Hổ không dám nói nữa, cúi đầu rên hừ hừ, người lại bắt đầu đau đớn.

Phan Nhạc Thanh nói: “Gia chủ Trần, chuyện này cũng không thể trách hết lên cậu cả, đúng là cậu hại vốn không muốn kết hôn với cô Hoàng, cậu cả cũng chỉ là thuận thế làm theo thôi”.

“Hừ, ông tưởng tôi không biết chút tâm tư của ông hả?”, Trần Định Bang cười lạnh lùng: “Nhà họ Trần chúng tôi có chuyện, nhà họ Phan các ông xem trò cười phải không?”

Phan Nhạc Thanh lúng túng cười nói: “Gia chủ Trần nói đùa rồi, nhà họ Phan và nhà họ Trần là thông gia, làm sao lại cười chứ! Ngược lại là tên họ Lý đó, kẻ này ngạo mạn vô lễ, dựa vào có chút công phu, chẳng coi nhà họ Trần ra gì, cậu hai đi cùng cậu ta, sớm muộn cũng xảy ra chuyện”.

“Hừ, còn cần ông dạy hả! Đương nhiên tôi sẽ không để Văn Học đi cùng loại người đó!”

Trong mắt Trần Định Bang lóe lên sát khí.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Văn Học vẫn thấp thỏm bất an.

Lý Dục Thần nhìn ra, hỏi: “Sao thế, vẫn lưu luyến thân phận cậu chủ nhà họ Trần à?”

“Xì, có gì mà lưu luyến chứ!”, Trần Văn Học khinh thường nói: “Tôi chỉ hơi buồn, người một nhà đang yên lành vui vẻ, sao không thể chung sống hòa bình?”

Lý Dục Thần nói: “Trần Chí Hổ không coi anh là người một nhà”.

Trần Văn Học nói: “Tôi mới không quan tâm anh ta, tôi đang nói bố tôi và mẹ tôi. Trước đây tôi rất hận bố tôi, hận ông ấy bỏ rơi mẹ tôi, ngay cả cửa nhà họ Trần cũng không cho bà ấy vào. Ngược lại là mẹ tôi thường xuyên giải thích thay cho ông ấy, nói ông ấy là chủ một gia đình, không theo ý mình được. Sau này tôi vào nhà họ Trần, làm cậu hai, cũng hiểu được nỗi khổ của bố tôi. Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.

Nhiều năm nay, quan hệ giữa tôi và ông ấy luôn rất tế nhị. Chúng tôi nói chuyện rất ít, có lúc như người xa lạ. Ông ấy đối với tôi lúc thì nghiêm khắc, lúc lại nhẹ nhàng. Tôi nghĩ ông ấy cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn quản giáo tôi, vừa cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, cho nên muốn chiều chuộng tôi. Nhưng càng như vậy, ông ấy càng làm người bố không tốt, tôi cũng làm con trai không tốt”.

Trần Văn Học lảm nhảm lan man nói.

“Nói thật, tổng thể bố tôi cũng không tệ với tôi, ví dụ tôi và Chu Lợi Quân cược chó, việc này trong mắt người trong gia tộc thì là cậu ấm gây chuyện. Nhưng bố tôi lại khoan dung, không những khoan dung, còn thừa nhận kết quả cá cược, nếu lần đó không phải là anh, tôi đã thua Chu Lợi Quân rồi, có lẽ sẽ khiến nhà họ Trần chúng tôi trả cái giá thê thảm. Ngoài ra, ông ấy còn cử lão Cố làm vệ sĩ cho tôi. Lão Cố có địa vị rất cao trong nhà họ Trần, ngoài bố tôi, người khác vốn không sai khiến được ông ta”.

“Tôi biết bố tôi làm như vậy, thực ra đều là vì bù đắp thiếu sót với mẹ tôi. Nhưng phần thiếu sót đó không bù đắp nổi. Trừ phi ông ấy đón mẹ tôi vào nhà họ Trần, nếu không, mãi mãi ông ấy cũng không bù đắp được”.

Lý Dục Thần hỏi: “Ý của mẹ anh thì sao?” Muốn vào nhà họ Trần không?”