Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 961





Chương 965

Nhưng không hiểu vì sao, vào thời khắc này, hai tên vệ sĩ dường như đã choáng váng, không hề nhúc nhích, trơ mắt nhìn Trần Văn Học lao tới trước mặt người thuê bọn họ, tát mạnh hai cái.

Chát! Chát!

Hai cái tát này cực kỳ vang dội, quanh quẩn trong phòng khách nhỏ.

Phan Phượng Anh ngơ ngác đứng đó, không thể tin được đây là sự thật.

Đừng nói đến Phan Phượng Anh, khi hai cái tát vang lên, cơ thể của La Bội Dao cũng run lên hai cái, bà ta thậm chí còn sốc hơn cả Phan Phượng Anh.

Trong mắt của bà ta, Trần Văn Học là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành, tuy thường xuyên có thái độ bất cẩn đời, chán chường, nhưng tất cả đều là do môi trường gia đình đặc biệt gây ra. Bản chất của đứa trẻ này vẫn luôn là một người nho nhã. Bà ta không thể tin được rằng đứa trẻ này lại có thể đánh người, thậm chí còn đánh mẹ kế của mình.

La Bội Dao rất lo lắng, nếu cứ như vậy, sau này đứa nhỏ sao có thể ở lại nhà họ Trần? Bà ta biết rất rõ Trần Định Bang, một người đàn ông truyền thống có thể từ bỏ mọi thứ vì gia tộc sẽ không bao giờ cho phép những chuyện “ngỗ ngược” như vậy xảy ra trong gia đình mình.

Tuy nhiên không hiểu sao trong lòng bà ta lại có chút vui vẻ. Bà ta biết, đứa trẻ này đã làm chuyện mà bà ta luôn muốn làm hơn hai năm qua, nhưng chưa từng thực hiện được.

Phan Phượng Anh chạm vào khuôn mặt sưng tấy của mình, một vệt máu từ khóe miệng tràn ra nhuộm đỏ ngón tay của bà ta, trường hợp đẫm máu này khiến bà ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Cậu dám đánh tôi?”, bà ta không thể tin nhìn về phía Trần Văn Học.

Trần Văn Học tỉnh táo lại từ trong cơn giận, có chút nghĩ mà sợ, nhưng loại cảm giác này cũng chỉ chợt lóe qua, sau đó nhanh chóng bị che đậy bởi một cảm giác sảng khoái mãnh liệt hơn.

“Đánh bà thì có gì sai? Ở nhà họ Trần, bà làm chuyện mặt người dạ thú chưa đủ hay sao mà còn chạy đến nơi này diễu võ giương oai? Hơn nữa bà dám xúc phạm mẹ tôi, tôi có thể đánh cho bà răng rơi đầy đất!”

Phan Phượng Anh đầy mắt đều là kinh ngạc, sau khi choáng váng ba giây, bà ta quay lại, hét vào mặt đám vệ sĩ mang theo: “Các người đều chết hết rồi à? Không thấy cậu ta đánh tôi sao?”

Hai tên vệ sĩ dường như vừa tỉnh lại từ cơn mơ, lúc này mới có động tác, lao thẳng về phía Trần Văn Học như những con báo.

“Văn Học!”, La Bội Dao sợ hãi hét lên.

Trên mặt của Phan Phượng Anh lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Đánh! Đánh cậu ta thật mạnh có tôi! Đánh chết nghiệt chủng này!”

Trần Văn Học cũng có chút sợ hãi. Anh ta biết rất rõ về các vệ sĩ của nhà họ Trần, đặc biệt là hai người này, những người đi theo Phan Phượng Anh quanh năm, Phan Phượng Anh nói gì là bọn họ nghe nấy, hơn nữa lòng dạ của bọn họ cũng rất ác độc.

Nhưng anh ta lại không trốn tránh mà kiên cường đứng đó. Mẹ của anh ta đang ở ngay phía đối diện, dù có bị đánh, anh ta cũng phải hành động như một người đàn ông mạnh mẽ.

Tuy nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Hai tên vệ sĩ nhảy lên không trung, chợt như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó bay ngược về phía sau, bay thẳng ra ngoài cửa.

Trong hành lang truyền đến hai tiếng ầm ầm, sau đó là âm thanh ai đó lăn xuống cầu thang.

Mọi người trong phòng, ngoại trừ Lý Dục Thần, cũng giật mình, đặc biệt là Phan Phượng Anh. Trực giác mách bảo bà ta rằng việc này có liên quan đến chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế sofa, nhưng bà ta không biết cậu ta đã làm như thế nào.

Bà ta nhớ đến lời khuyên của Cố Ngôn Châu, ông ta nói Lý Dục Thần không phải là người bình thường, nhà họ Trần sẽ phải chịu thua thiệt nếu đối đầu với cậu ta.

Phan Phượng Anh ban đầu không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt buộc bà ta phải nghiêm túc xem xét lại lời nói của Cố Ngôn Châu.