Rể Quý Rể Hiền

Chương 1004



Chương 1004

Sau đó, mấy người họ vừa đi vừa nói chuyện trên xe rồi rời khỏi biệt thự trung tâm.

Bên trong biệt thự Kim Vũ Kiên ném con dao xuống, ôm chầm lấy Kim Tuyết Mai òa khóc.

Chỉ có ở trước mặt người nhà của mình, cô ấy mới có thể rũ bỏ vẻ kiên cường mà bộc lộ ra hết những sự yếu đuổi. “Chị, em rất nhớ chị. Em còn nghĩ là chị đã không còn nữa, em đã đi tìm chị rất lâu rồi đó. “Hôm qua, cha gọi điện cho em rồi nói chị trở về rồi, em liền vội vã quay về nhà.” Kim Vũ Kiên khóc lóc, chảy hết cả nước mắt nước mũi. “Không sao rồi, không sao rồi.” Kim Tuyết Mai nhè nhẹ vỗ vào sau lưng Kim Vũ Kiên.

Một lúc sau, Kim Vũ Kiên mới ngẩng đầu lên, nói: “Anh rể em đâu rồi?” “Anh ấy..” Kim Tuyết Mai sững sốt một chút. “Đương nhiên là nó chết rồi.” Kiều Thu Vân trả lời không chút do dự.

Kim Vũ Kiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Kiều Thu Vân nói: “Mẹ đừng nói chen vào. “Trước kia mẹ sợ con buồn bã nhưng mà bây giờ chị con về rồi, vậy chúng ta cũng không lừa gạt con làm gì nữa cả.” “Cao Phong quả thật là đáng chết. Nhưng có điều, chị con cũng chỉ là bị người khác uy hiếp mà thôi. Kiều Thu Vân cau mày trả lời.

Kim Vũ Kiên trợn tròn hai mắt, chậm rãi quay đầu nhìn lại Kim Tuyết Mai, hỏi: “Chị, như thể có đúng không?” Kim Tuyết Mai do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. “Ài.” Bà cụ Kim thở dài, đứng dậy rồi chống gậy định rời đi. “Bà nội, bà định đi đâu vậy ạ?” Kim Tuyết Mai và Kim Vũ Kiên đều đồng thanh hỏi. “Về nhà.” Bà cụ Kim khoát tay.

Bà vẫn luôn ở trong căn nhà kia, không hề ở cùng ba người con trai. “Mẹ, cơm nước xong xuôi rồi hằng về.” Kim Nhạc Sơn cũng đứng lên.

Bà cụ Kim không quay đầu lại nhưng gậy vẫn chống nguyên tại chỗ, nói: “Mẹ không ăn cơm đâu.” “Nhưng dù sao các con cũng là con cháu của mẹ, có vài lời mẹ không thể không nói. “Đó chính là làm người thì đừng quên cội nguồn, làm người trước làm việc sau.

Nói xong câu này, bà cụ Kim liền chống gậy rồi đi ra ngoài phòng khách. “Bà à, ý của bà là gì? Ý của bà là nói tôi quên cội nguồn sao? Thế còn bà có quên mất cội nguồn hay không?” Kiều Thu Vân càng nghe càng nghe càng thấy sai, vội vàng đứng bật dậy. “Bất kể lúc nào, tôi cũng nhớ, cái mạng này của tôi là do Cao Phong cho Nói xong câu này, bà cụ Kim cũng không hề dừng chân lại, từ tốn bước ra khỏi biệt thự. “Hừ, là do nó xui xẻo thôi, tại ai đâu cơ chứ?” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.

Cho dù là Cao Phong đã chết hay chưa thì bây giờ bà ta cũng tạm thời coi như là anh đã chết rồi. “Mẹ, bà nội đang nói mẹ đấy.” “Mẹ đang ở trong ngôi nhà mà anh rể để lại, thế mà vừa nãy còn nói xấu anh rể con. Mẹ… Mẹ đúng là nhỏ nhen”

Kim Vũ Kiên hừ một tiếng, cuối cùng vẫn nói ra những lời quá đáng.

“Con” Kiều Thu Vân đột nhiên xoay người.

Nhưng Kim Vũ Kiên không hề để ý đến bà ta, kéo Kim Tuyết Mai đi vào trong phòng ngủ.

Vào đến phòng ngủ, câu đầu tiên mà Kim Vũ Kiên nói chính là hỏi lại.

“Chị, chị nói thật với em đi. Anh rể em, anh ấy..”

Lúc Kim Vũ Kiên nói câu này, ánh mắt cô ấy trợn tròn, khóe miệng cũng run run.

Kim Vũ Kiên rất quan tâm đến Kim Tuyết Mai, nhưng cô ấy cũng quan tâm đến Cao Phong giống như vậy.

Nghe được câu hỏi này của Kim Vũ Kiên, Kim Tuyết Mai im lặng, không biết có nên nói sự thật cho Kim Vũ Kiên biết hay không.

Do dự hồi lâu, Kim Tuyết Mai nhẹ giọng nói: “Sau đó, chị và Cao Phong tách nhau ra. “Bây giờ tình hình của anh ấy như thế nào, chị cũng không biết nữa.

Kim Tuyết Mai cảm thấy Cao Phong đã phải chịu quá nhiều những phiền phức mà mình mang lại rồi, cho nên thật sự không lỡ lòng làm chuyện xấu thêm nữa.

Thế nên, cô đã nói dối Kim Vũ Kim.

Kim Vũ Kiên nghe thấy Kim Tuyết Mai thừa nhận, ngây ngốc tại chỗ rồi sau đó mới chậm rãi mở miệng.

Một giây sau, khỏe mắt cô ấy đỏ hoe, nước mặt cứ thế rơi xuống lã chã không thể kìm lại được. “Em nghe mẹ nói, anh ấy còn có di chứng ở đầu. Một mình anh ấy, anh ấy.”

Nói tới đây, Kim Vũ Kiên đã nghẹn ngào không nói lên lời.

Với chỉ số thông minh của một đứa trẻ lên tám, một mình lưu lạc ở bên ngoài, Cao Phong sẽ như thế nào đây?

Kim Vũ Kiên càng nghĩ lại càng đau lòng.

Đau như từng nhát dao cứa vào tim, đau đến mức không thể nào thở nổi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Kim Vũ Kiên, trong lòng Kim Tuyết Mai có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn là Cao Phong được người ta đón đi rồi, cũng không đến trường hợp xấu nhất như vậy đâu. Thế nên, em đừng nên quá đau buồn.”