Rể Quý Rể Hiền

Chương 1010



Chương 1010

Nữ trợ lý kia trừng mắt, bưng ly cà phê kia lên bước về phía Lý Khải Kiệt. “Vậy Cao Phong kia thì sao? Cao Phong thiếu bạn bè đúng Nữ trợ lý hỏi.

“Đương nhiên, Cao Phong và nhà họ Cao không giống nhau. Hiện tại cậu ấy đang ở giai đoạn khởi đầu, bất luận bất cứ sự trợ giúp nào từng hỗ trợ cậu ấy, sau này đều sẽ trở thành đối tác bền vững nhất của cậu ấy.

Cũng giống như tập đoàn Hà Đô của chúng ta, nếu trở lại năm mươi năm trước, những thế lực có quan hệ tốt với tập đoàn Hà chúng ta tất nhiên sẽ được tập đoàn Hà chúng ta đối xử khác biệt hơn rồi. Nhưng mà hiện tại, chúng ta đã sớm có những mối quan hệ của mình, những kẻ đến sau muốn hợp tác với chúng ta thì cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.”

Lý Khải Kiệt chăm một điều thuốc, hít một hơi thật sâu.

Nữ trợ lý nhận lấy điều thuốc kia hỏi: “Nhưng mà anh Kiệt, anh thật sự tin tưởng Cao Phong tới vậy sao?” “Đương nhiên rồi. Vì nỗi gì mà tôi dám đánh cược một lần trên người Cao Phong chứ, đó là do tôi tin tưởng cậu ấy có năng lực này.

Thứ năng lực này không nói rõ được. Tóm lại cô nhớ kỹ lời tôi nói… Qua một thời gian nữa, chủ tịch nhất định sẽ nhờ quyết định lúc này của tôi mà cảm thấy vô cùng thoải mái. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, quyết định của tôi chính xác tới cỡ nào. Lý Khải Kiệt tôi cũng chờ mong ngày đó tới.” Lý Khải Kiệt nhận lấy ly cà phê mà trợ lý đưa tới, giơ tay nâng ly ra phía bên ngoài cửa sổ, sau đó uống một hơi cạn ly.

Biệt thự trên tầng cao nhất của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Hai chị em Kim Tuyết Mai quét dọn căn nhà một lượt sau đó cùng nhau lên trên sân thượng.

Trải một tấm thảm trên mặt đất, hai người họ đầu sát bên đầu nằm cạnh nhau, im lặng cùng nhìn bầu trời đầy sao. “Chị, chỉ cần anh rể có thể trở lại, em sẽ không quấy rầy hai người nữa. Em sẽ rời khỏi thủ đô Hà Nội một lần nữa, chờ em hoàn toàn khỏe mạnh sẽ lại trở về gặp hai người. Chỉ cần anh rể có thể quay lại, chuyện gì em cũng làm được. Kim Vũ Kiên im lặng rất lâu đột nhiên mở miệng nói. “Ừ.” Kim Tuyết Mai gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.

Cao Phong nói với cô, đợi sau khi tên của Tập đoàn Vũ Nặc vang danh toàn bộ thị trấn Biển Đông, tiến gần đến thủ đô Hà Nội, chính là lúc Cao Phong quay trở lại. Kim Tuyết Mai không biết ngày đó cần phải đợi bao lâu mới tới, nhưng cô vẫn sẽ luôn chờ đợi.

Hai chị em họ bước vào núi Bồng Thiên này, giữ chặt một căn biệt thự.

Chờ đợi người chưa quay lại kia.

Thị trấn Biển Đông.

Hai ngày trôi qua.

Một tia nắng mặt trời tỏa ra, chiếu rọi vào công viên bên trong một khu dân cư ven biển, Sau khi Kim Tuyết Mai rời đi, đã ba ngày rồi Cao Phong không hề ra khỏi cửa phòng một bước nào. Không ai biết anh ở trong phòng làm gì, gọi điện, nhắn tin, tất cả đều không có hồi âm.

Đám Cao Kim Thành vô cùng lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác.

Hôm nay là ngày thứ tư.

Cao Phong ở trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào như cũ.

Bên trong khu dân cư rải rác mười vệ sĩ của nhà họ Cao, bảo vệ sự an toàn cho Cao Phong.

Cao Kim Thành im lặng không tiếng động đi tới, nhíu mày nhìn về phòng của Cao Phong.

Cửa sổ sắt đất đã bị một tấm rèm vừa dày vừa nặng che lại, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong cả. hỏi. “Anh Phong còn chưa ra ngoài sao?” Cao Kim Thành “Anh Thành, chưa a! Anh Phong sẽ không gặp chuyện gì chứ?” “Tôi cảm thấy anh Phong có chút quá giống thiếu nữ đang yêu rồi.” Một vệ sĩ của nhà họ Cao nhẹ giọng nói.

Anh ta cũng không phải oán trách Cao Phong, chỉ là trong lòng quá mức lo lắng.

“Không được nói như vậy. Cao Kim Thành quát lớn một câu.

Sau đó, Cao Kim Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất nói: “Anh Phong cũng không phải là một vị thần, anh ấy cũng có tình cảm, có cảm xúc của mình. Chúng ta không thể vì anh ấy gánh vác quá nhiều trách nhiệm thì phải coi anh ấy là người sắt. Anh ấy là dê đầu đàn, nhưng tuyệt đối không phải máy móc công cụ lạnh lẽo không có tình cảm. Cho nên, ngẫu nhiên tùy hứng một lần, chúng ta cũng không có quyền bàn luận điều gì hết”

Nghe những lời này của Cao Kim Thành, tên vệ sĩ kia của nhà họ Cao chậm rãi gật đầu, không dám nói thêm điều gì nữa.

“Xoẹet!”

Cao Kim Thành vừa dứt lời, tấm rèm ở cửa sổ sát đất bị người khác kéo phắt ra.

Cửa sổ mở ra, khuôn mặt của Cao Phong cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Sắc mặt anh ảm đạm không tươi sáng, nhìn qua rất tiều tụy, càng nhìn càng thấy rõ ràng hơn.

“Vào đi!” Giọng nói của Cao Phong hơi khàn, bỏ lại một câu rồi xoay người trở lại phòng.

Đám người Cao Kim Thành không dám do dự một giây, nhanh chóng đi vào bên trong phòng của Cao Phong. “Nói đi!” Cao Phong vừa cạo râu vừa không quay đầu lại nói.