Rể Quý Rể Hiền

Chương 1015



Chương 1015

Tuy rằng trình độ tiêu dùng ở khu ngoại ô đang phát triển kia không tốt lắm, nhưng mà càng đến gần trung tâm thị trấn càng không ngờ được, đúng là ngọa hổ tàng long.

Nam Phương Minh Nguyệt này, chắc hẳn là cành vàng lá ngọc của dòng họ Nam Phương.

Trong tài liệu Khúc Đại Minh đưa cho Cao Phong, có tư liệu về dòng họ Nam Phương. Trên tư liệu có ghi, tài sản của dòng họ Nam Phương vượt quá ba nghìn năm trăm tỷ.

Hiện giờ, xem ra số liệu này không chính xác lắm.

Nếu như nhà bọn họ chỉ có hơn ba nghìn năm trăm tỷ, sẽ để cho con cháu mình tùy tiện vung tay tiêu xài mấy trăm tỷ sao?

Những gã cáo già này đều hiểu rõ một đạo lý, tiền tài không thể lộ ra ngoài.

Giống như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, đối với bên ngoài tuyên bố tài sản nhà mình chỉ có hai trăm nghìn tỷ Thực tế có bao nhiêu thì chỉ người nhà họ Cao mới biết được, chỉ nói riêng chi phí dành cho lĩnh vực nghiên cứu y học ở hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao, một năm cũng phải tốn mấy nghìn tỷ.

Cả nhà chỉ có hai trăm nghìn tỷ, dám chơi như vậy sao? “Sao nào? Một trăm hai mươi tỷ đó, đây là cơ hội cả đời khó gặp được.”

Một câu nói của Nam Phương Minh Nguyệt đã kéo Cao Phong về với thực tại. “Một trăm hai mươi tỷ? Để tôi tham gia một trận đấu?” Cao Phong hỏi. “Không sai! Có một cuộc tranh tài, chỉ cần đứng thứ nhất, sẽ có sáu mươi tỷ tiền thưởng.” “Là do các câu lạc bộ siêu tốc độ của Thị trấn Biển Đông kết hợp với nhau tổ chức.” Tròng mắt Nam Phương Minh Nguyệt khẽ di chuyển lòng vòng, sau đó nhẹ nhàng giải thích.

Cao Phong nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái, rồi nói: “Chắc cô với người khác cũng cá cược với nhau nhi?”

Nếu như không có, sao Nam Phương Minh Nguyệt có thể cho anh thêm một khoản tiền nữa chứ?

Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Sao anh biết? Có điều chuyện này không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ cần biết tôi trả tiền cho anh là được rồi.” “Được, lúc nào?” Cao Phong khẽ gật đầu.

“Sau khi trời tối, tại… Không đúng, hiện giờ đã qua mười hai giờ đêm rồi, vậy thì chính là tối mai”

“Con đường đua xe ở núi Hoàn Long, mười giờ bắt đầu.” Nam Phương Minh Nguyệt trả lời.

“Được rồi, cô chuẩn bị tiền đi”

Cao Phong nói xong thì cất bước lên xe, sau đó khởi động xe.

“Anh phải biết, bây giờ tôi là người thuê anh, anh nhận tiền làm việc cho tôi, anh không cảm thấy thái độ của anh có vấn đề sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt lườm Cao Phong một cái, hai tay cô ta khoanh trước ngực lạnh lùng hừ một tiếng.

Vẻ ngoài của Cao Phong quá bình thường, vì một trăm hai mươi tỷ đồng ý làm việc, chứng tỏ điều kiện cũng không tốt lắm.

Nam Phương Minh Nguyệt đã từng gặp không biết bao nhiêu cậu ấm nhà giàu rồi, thật sự không để Cao Phong vào mắt.

Điều duy nhất khiến cô ta coi trọng, cũng chỉ có kỹ thuật lái xe của Cao Phong mà thôi.

“Giữa cô và tôi chỉ có quan hệ giao dịch, không hơn không kém. “Cũng đừng nói đến chuyện tình cảm ở đây, ảnh hưởng đến tiền bạc.

Cao Phong khởi động xe, sau đó nhấn ga bỏ đi.

Anh không có ý muốn nói thêm với người đẹp Nam Phương Minh Nguyệt này. Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nghiến răng bạc, cái cổ trắng như tuyết rướn lên, trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu.

Những người cầu hôn Nam Phương Minh Nguyệt, nếu họ xếp thành hàng, thì hàng người này có thể dài từ Bắc vào Nam đấy!

Buổi tối hôm nay, còn bị tên này lên mặt dạy đời?

Nghĩ đến đây, Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên nhớ ra rằng cô ta vẫn chưa biết tên của người này! “Này! Tên của anh là gì?” Nam Phương Minh Nguyệt hét lên. “Cao Vũ!

Cao Phong từ xa đáp lại một tiếng, chiếc xe nhanh chóng rời đi, biến mất trước tầm mắt của Nam Phương Minh Nguyệt. “Tôi không quan tâm anh là ai, chờ trận trận đấu này qua đi, chúng ta hãy giải quyết chuyện này cho xong. Hừ!” Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bước lên xe.

Thái độ kiêu ngạo của cô ta không chỉ thể hiện qua vẻ ngoài.

Vào một ngày nọ, Cao Phong lại bàn chuyện gì đó với Vũ Hoàng Lê và những người khác. Nhìn thấy tâm lý của Cao Phong hồi phục, trong lòng mọi người rất vui mừng, cảm thấy mình có nghị lực hơn khi làm việc: Cao Phong là người đáng tin cậy và là linh hồn của bọn họ.

Vũ Hoàng Lê và những người khác chỉ như một cơ thể trong khi Cao Phong là bộ não điều khiển cả cơ thể đó.

Đồng thời, một tập đoàn tên là Tập đoàn Vũ Nặc cũng đã âm thầm thành lập tại thị trấn Biển Đông.

Tập đoàn Vũ Nặc hoạt động đa dạng trong nhiều lĩnh vực, bao gồm bất động sản, giải trí, buôn bán tại các trung tâm thương mại,…