Rể Quý Rể Hiền

Chương 1033



Chương 1033

“Hừ! Để tôi đến giúp cô cho.”

Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy, cô ta lau khỏe miệng rồi đi tới với vẻ mặt lạnh lùng. “Ấy… Chị Minh Nguyệt Người phụ nữ đẹp vừa cao vừa gầy nghe thấy vậy thì sửng sốt, cô ta vội vàng thành thật lui về phía sau mấy bước.

Vừa nãy cô ta đúng là đã ăn gan hùm rồi. Cô ta chỉ lo trêu chọc Cao Phong mà lại quên mất sự tồn tại của Nam Phương Minh Nguyệt.

Đây chính là một chị lớn đấy, bản thân cô ta lại muốn người đàn ông của cô ấy sao?

Thế này thật sự là… Tự tìm đường chết rồi. “Trốn cái gì chứ, tôi tới giúp cô lấy Vẻ mặt Nam Phương Minh Nguyệt không thay đổi. Lúc này động tác và lời nói của cô ta vô cùng mạnh mẽ. “Chị Minh Nguyệt, để em làm, để tự em làm được rồi.

Trong nháy mắt, người phụ nữ đẹp vừa cao vừa gầy kia vội vàng lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ ngân hàng. “Hu!”

Nam Phương Minh Nguyệt đưa tay ra lấy, sau đó cô ta lại lấy ra một cái khăn tay lau qua rồi mới đưa lại cho Cao Phong. “Sao anh lại nằm chặt vé như vậy? Anh còn định về nhà tiếp tục ngắm nó nữa sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt nói một cách cực kỳ đanh thép, trong mắt cô ta hiện lên một tia khinh thường.

Cao Phong cũng lười giải thích, vươn tay cầm lấy hai tấm thẻ ngân hàng sau đó anh nhét thắng vào túi. “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước Cao Phong vừa nói vừa lên xe chuẩn bị rời đi. “Anh! Tôi đã cho anh đi rồi sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt nghe những lời đó thì hơi ngẩn người, cô ta hừ lạnh nói.

Cao Phong quay đầu lại liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt, còn Nam Phương Minh Nguyệt thì lại đây!” nhìn Cao Phong với ánh mắt đầy ngạo nghề.

Trước đó đúng là cô ta có nhờ Cao Phong giúp đỡ, nhưng hiện tại đã xong việc rồi, tại sao cô ta còn phải hạ thấp mình trước mặt Cao Phong chú?

Hạ thấp mình cũng không phải là phong cách làm việc của Nam Phương Minh Nguyệt. “Anh nhìn cái gì chứ? Lấy tiền xong thì anh định phủi quần áo rời đi sao?” “Anh nghĩ bản thân mình là ai, là người làm thuế sao?” Lúc này, có vẻ Nam Phương Minh Nguyệt rất khó chịu với Cao Phong. “Cô định qua cầu rút ván à?” Cao Phong hơi liếc mắt một cái, anh nhẹ giọng nói. “Hả! Cái gì?” Nam Phương Minh Nguyệt khoanh tay nói. “Chị họ, đây là đại thần đó, là thần xe thế hệ mới đấy Đồng Thái Minh gãi đầu, anh ta kéo tay của Nam Phương Minh Nguyệt. “Thần xe cái gì, cũng chỉ vì tiền mà thôi.”

Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi nói. Dường như cô ta rất khinh thường loại hành vi vi tiền mới làm việc này.

Lúc này, mọi người xung quanh đều ngẩn ra.

Ai mà không biết rằng Nam Phương Minh Nguyệt có tính cách kiêu ngạo, nhìn người khác bằng nửa con mắt, thái độ của cô ta khi tiếp xúc với mọi người đều vô cùng lạnh lùng.

Nếu có thể gật đầu để giải quyết mọi việc, thì cô ta sẽ không bao giờ nói một lời.

Nhưng đối mặt với Cao Phong, hình như cô ta đã trở thành một con người khác, không chỉ nói rất nhiều.

Có vẻ như còn có ý tứ khác đối với Cao Phong.

Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc u mê còn người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy cảm xúc của Nam Phương Minh Nguyệt đối với Cao Phong có chút khác thường.

Ánh mắt Cao Phong lóe lên, anh thờ ơ nói: “Tùy cô muốn nói cái gì thì nói dù sao chúng ta cũng chỉ là quan hệ làm ăn thôi.” “Bây giờ mọi việc tôi đã làm xong, những gì tôi đã hứa với cô cũng đã hoàn thành hết rồi.” Cao Phong nói xong thì anh đi thẳng lên xe, chuẩn bị rời khỏi đây. “Anh!” Nam Phương Minh Nguyệt tức giận giậm chân nói: “Chẳng lẽ anh định giao dịch một lần thôi, lần sau không muốn kiếm tiền nữa sao?”

Nghe vậy, Cao Phong dừng lại động tác nhấn Tiền, anh vẫn còn muốn kiếm nữa! “Còn có việc gì kiếm tiền nữa sao?” Cao Phong thẳng thắn hỏi.

Trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt không nói nên lời, đây là loại đàn ông gì vậy?

Không có gì khác khiến anh quan tâm ngoại trừ tiền bạc sao? “Đương nhiên, thứ mà tôi đây không thiếu chính là tiền. Đi cùng tôi đi.”

Nam Phương Minh Nguyệt khịt mũi, đung đưa chìa khóa xe và bước lên chiếc Ferrari màu đỏ. “Vù vù!”

Ferrari nổ máy và lao thẳng xuống núi.

Cao Phong do dự một chút, sau đó anh cũng tăng tốc đuổi theo. “Anh Vũ, anh Vũ, anh chờ một chút!” ga.

Đồng Thái Minh lái xe đuổi theo kịp, anh ta hạ cửa kính xe xuống gọi Cao Phong. “Cái gì vậy?” Cao Phong quay đầu nhìn Đổng Thái Minh. “Bên dưới ngọn núi, có một trạm xăng. Chỉ có thành viên câu lạc bộ mới có thể đổ xăng thôi, để tôi đưa anh đến đó.”

Đổng Thái Minh mỉm cười nói, anh ta giơ thẻ hội viên trong tay lên.

Cao Phong cúi đầu xuống nhìn, sau khi chạy mấy vòng liên tiếp, quả thật lượng xăng đã giảm đi rất nhiều. Tuy rằng khoảng cách không quá xa, nhưng toàn bộ quá trình đều là chạy mã lực siêu cao, tự nhiên tiêu hao nhiều nhiên liệu hơn. “Cảm ơn.

Cao Phong gật đầu nói.