Rể Quý Rể Hiền

Chương 1037



Chương 1037

Đây cũng là lý do vì sao, Cao Phong bằng lòng tiếp xúc nhiều với Nam Phương Minh Nguyệt.

Còn về tiếp xúc thế nào, còn phải chờ sau khi Khúc Đại Minh điều tra tin tức kỹ càng đã, sau đó Cao Phong sẽ xây dựng kế hoạch.

Bên này khi Khúc Đại Minh nhận được tin nhắn của Cao Phong, anh ta lập tức sắp xếp nhân viên, chuyển trọng tâm thu thập tình báo lên Dòng họ Nam Phương. “Chị Minh Nguyệt, khi nào thì chị đi Hà Nội?” Đột nhiên, một cô gái cất tiếng hỏi khiến Cao Phong chú ý.

Nam Phương Minh Nguyệt muốn đến Thủ đô Hà Nội sao?

Cô ta đến Hà Nội làm gì? “Đúng đấy, đúng đấy, chị Minh Nguyệt, đến lúc đó chị phải cho chúng em đi cùng đó nhé! Chúng em cũng muốn đến đó chơi.”

Đồng Thái Minh cũng vội vàng giơ tay lên nói: “Chị họ, chuyện này phải tính cả em nữa.”

Ngay lập tức, chủ đề câu chuyện đã chuyển sang Thủ đô Hà Nội.

Cao Phong không ngẩng đầu lên, anh vẫn yên lặng ngồi nhìn điện thoại, chỉ nghiêng tại lắng nghe bọn họ nói. “Haiz, vốn dĩ năm trước chị bảo nhất định phải đi một chuyến, nhưng mà hiện giờ… Để sau hằng nói.”

Khi được hỏi về vấn đề này, trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt hiện lên một chút ảm đạm, cô ta xua tay nói với mọi người.

Trông thấy Nam Phương Minh Nguyệt như vậy, đám người Đồng Thái Minh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Nam Phương Minh Nguyệt là người tính tình kiêu ngạo, lại còn nhanh mồm nhanh miệng, dám yêu dám hận, rất nhiều chuyện đều đã nói là làm ngay.

Sau hiện giờ, lại có dáng vẻ chần chừ không dứt khoát thế này? Trong mắt cô ta còn có thể hiện rõ tâm trạng sa sút.

Cao Phong cầm chén trà lên uống một ngụm, khả năng đám Nam Phương Minh Nguyệt này muốn đến Thủ đô Hà Nội để du lịch. “Có khả năng mọi người còn chưa biết, Khối tập đoàn Đế Phong đã xảy ra chuyện rồi.” Nam Phương Minh Nguyệt giải thích một cậu. “Phụt!”

Nghe thấy những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt, Cao Phong lập tức phun nước ra ngoài, sau đó anh quay đầu nhìn về phía Nam Phương Minh Nguyệt.

Đám người Nam Phương Minh Nguyệt thấy thế, cũng vô thức quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Ngồi cách nhau nửa cái bàn lớn, mọi người cứ tròn mắt nhìn nhau như vậy.

Trong lòng Cao Phong rất kinh ngạc, vậy mà Nam Phương Minh Nguyệt này lại biết Khối tập đoàn Để Phong?

Còn Nam Phương Minh Nguyệt lúc này, trong lòng cô ta cũng có chút mơ hồ.

Cao Phong từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện, sao vừa nghe thấy cái tên Khối tập đoàn Đế Phong, lại có phản ứng lớn như thế?

Đồng Thái Minh nhảy nháy mắt: “Anh Vũ, anh sao thế?” “Không sao, sặc nước thôi, mọi người cứ tiếp tục…” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay giải thích một câu.

Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong một cái, trong lòng cô có chút nghi ngờ, cô cứ có cảm giác, chuyện này có gì đó không đúng.

Nhưng mà lại không nói ra được điểm khác thường ở chỗ nào, nên đành phải bỏ qua. “Khả năng Cao Vũ cũng từng nghe thấy cái tên Khối tập đoàn Đế Phong này rồi, dù sao đó cũng là khối tập đoàn lớn nhất Thủ đô Hà Nội, chỉ cần hơi chú ý một chút là biết ngay” Một cô gái nhẹ nhàng nói.

Cao Phong yên lặng vài giây, trong lòng anh khẽ than thở một tiếng, bỗng nhiên không nhịn được sinh ra chút thương cảm.

Sao tôi lại không biết chứ, Khối tập đoàn Đế Phong đó “Không, tôi chưa từng nghe nói đến nó.”

Trên mặt Cao Phong không chút biểu cảm nào, anh quay đầu đi thản nhiên trả lời. “Tuy rằng trước đây danh tiếng của Khối tập đoàn Đế Phong rất lớn, nhưng cũng chỉ vang danh ở Thủ đô Hà Nội thôi.” “Ngoài Thủ đô Hà Nội ra, chỉ có người trong xã hội thượng lưu biết rõ, chúng tôi nghe chị Minh Nguyệt nói mới biết được đó.” “Không phải bất kỳ ai muốn biết là biết được, trừ khi là người ở Thủ đô Hà Nội.” Một cô gái tóc dài khác bĩu mỗi nói. “Đúng thế đúng thế.” Mấy cô gái kia cũng xúm vào phụ họa. “Chúng ta nói tiếp nhé, vừa rồi chị Minh Nguyệt nói Khối tập đoàn Đế Phong đã xảy ra chuyện à?” Có người hỏi.

Nam Phương Minh Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó nói: “Đúng vậy đó, tôi chưa kịp đến đó, nó đã xong đời rồi.” “Chị Minh Nguyệt, em rất phục những người nhiệt tình dám yêu dám hận như chị, đối với một người chưa từng gặp mặt, thế mà chị đã yêu thích người ta đến vậy rồi a?” Cô gái tóc dài vừa cười vừa nói.

Nam Phương Minh Nguyệt ngừng lại một chút, cô ta đặt chén trà sang một bên, rồi giơ tay mở một chai rượu, sau đó ngửa đầu tu một hơi. “Cốp!” Bình rượu bị gõ mạnh xuống bàn. “Chưa từng gặp thì thế nào? Chỉ bằng những việc anh ấy đã làm được khi còn trẻ, cho dù bất kỳ người đàn ông nào tôi từng quen biết, cũng chẳng bằng được một cọng tóc gáy của anh.” “Anh ấy chính là huyền thoại của Thủ đô Hà Nội.”

Nghe thấy Nam Phương Minh Nguyệt nói như vậy, trong lòng Cao Phong có chút căng thẳng, anh vô thức cầm cốc trà trên mặt bàn lên uống một ngụm. “Trên đời này Nam Phương Minh Nguyệt tôi biết, chỉ có người đàn ông ưu tú như Cao Phong mới có thể xứng đối với tôi.”

Nam Phương Minh Nguyệt rượu vào lời ra, nói rất nghiêm túc. “Phut!”