Rể Quý Rể Hiền

Chương 1062



Chương 1062

Long Tuấn Hạo tự nói một câu, trong mắt anh ta hiện ra một biểu cảm không tên.

Sau đó lại hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cọ xát phía ngoài của cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc trong tay.

“Cậu đã cứu ông đây, vậy cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Mạng của tôi là do cậu cho, tôi cũng không có năng lực khác mà đi báo đáp cậu.”

“Năm mươi ngàn thành viên của khối Tập đoàn Phong Hạo này, nếu như cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.”

Long Tuấn Hạo nói xong lời này, khoé miệng có hơi cong lên.

Đột nhiên anh †a cười nói: “Nếu cậu cảm thấy vẫn chưa đủ thì tôi sẽ tiếp tục chinh chiến.”

Ý ngâm này được nói ra, Long Tuấn Hạo liền mở bản đồ ra tiếp.

Đây là bản đồ chuyên dụng, chính xác mà nói là bản đồ đánh trận.

Bên trên bản đồ đã được đánh dấu chuẩn xác các địa điểm của các thế lực lớn, cùng với các điểm giao thông quan trọng và hoàn cảnh địa lý.

Phía trên bản đồ, hai vòng tròn màu xanh với đỏ được sắp xếp rải rác ở trên.

Màu xanh là nơi mà khối Tập đoàn Phong Hạo đã đánh chiếm được, vòng tròn màu đỏ là những thế lực chưa được thu phục.

“Âm ầm”

Một tràng tiếng đập cửa được truyền đến.

“Vào đi.”

Long Tuấn Hạo nói, anh ta cũng không hề quay đầu lại.

“Lộp cộp, lộp cộp.”

Bỏ thêm một tấm thép vào đôi giày chiến đấu, giày đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Một người đàn ông có vóc dáng vô cùng khỏe mạnh cất bước đi đến, cả người cũng mặc một bộ quân trang chiến đấu giống anh ta.

Cái túi áo bên trái, hai chữ “Phong Hạo”

được thêu lên bằng phương pháp may, sợi tơ vàng óng ánh, thoạt nhìn rất dễ làm người khác chú ý.

Nhìn vào toàn bộ vùng Tam Giác Vàng, cũng chỉ có khối Tập đoàn Phong Hạo mới có thể làm trang bị ăn mặc thống nhất đủ quân số.

Nói cho cùng thì những người khác cũng không có bối cảnh giàu có như Long Tuấn Hạo.

Hay nói cách khác, nếu như bọn họ có bối cảnh như Long Tuấn Hạo, hà tất gì còn phải bán mạng ở cái đất Tam Giác Vàng này? Cho nên, có rất nhiều người đều thấy khó hiểu, tại sao Long Tuấn Hạo lại không yên ổn làm cậu ấm, mà cố tình cứ đến nơi vàng thau lẫn lộn này.

“Anh Hạo, Quân phiệt Sotun ngang nhiên sỉ nhục khối Tập đoàn Phong Hạo.”

Người đàn ông đi đến, dùng lời giản dị, nhưng ý nghĩa sâu xa mà báo cáo.

“Nói.”

Long Tuấn Hạo cũng không quay đầu lại mà chỉ nói ra một chữ.

“Ông ta nói khối Tập đoàn Phong Hạo, chính là một đám ô hợp.”

“Mọi người chúng ta, bao gồm cả anh ở bên trong, đều là kẻ làm thuê cho người khác.”

“Bởi vì mấy chữ khối Tập đoàn Phong Hạo này, chữ Phong ở phía trước, tên của anh lại xếp ở phía sau…”

“Cho nên, ông ta nói chúng ta đến từ khối Tập đoàn ở trên, bao gồm cả anh ở bên trong, tất cả đều là con rối bị người ta điều khiển “

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó nói thẳng tin tức ra cho Long Tuấn Hạo nghe.

“Ừ”

Long Tuấn Hạo gật đầu, anh lấy một tấm vải da mềm, nhẹ nhàng lau chùi thân súng.

Người đàn ông không hề nói thêm nửa câu vô nghĩa nào, nói xong thì cứ khom người chờ đợi như vậy.

Thời gian trôi qua gần một phút đồng hồ, Long Tuấn Hạo mới cất cây súng lục Đại Bàng Sa Mạc vào, sau đó lập tức đứng lên.

Tiếp theo, anh ta cất bước chân, đi ra bên ngoài.

“Anh Hạo, anh có gì phân phó không?”

Người đàn ông hỏi.

“Có người không thành thật, tôi sẽ dạy cho ông ta biết, đạo lý của Việt Nam.”

“Đạo lý này chính là, họa từ miệng mà ra.”

Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng.