Rể Quý Rể Hiền

Chương 1071



Chương 1071

Nghe mọi người đứng xung quanh đang xì xầm bàn tán, trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt lại càng cảm thấy hả hê hơn.

Điều cô ta muốn chính là hiệu ứng như thể này.

Nếu không, vì sao cô ta lại chọn một nơi có nhiều người như thế này để gặp mặt chứ.

Điều tôi muốn chính là khiến Cao Vũ anh phải hiểu rõ được sự chênh lệch giữa chúng ta lớn như thế nào! “Sao lại không nói gì?”

Nam Phương Minh Nguyệt có vẻ suy ngẫm cười một tiếng, lại một lần nữa to gan vươn tay, sờ soạng khuôn mặt của Cao Phong.

Cao Phong đưa tay gỡ bàn tay của Nam Phương Minh Nguyệt ra, nhíu mày hỏi: “Cô có bị bệnh không thế?”

Nhìn thấy tình cảnh này, xung quanh có rất nhiều tên con trai muốn đá văng Cao Phong ra chỗ khác để đứng trước mặt Nam Phương Minh Nguyệt cho cô ta vuốt ve mặt mình.

“Đúng vậy! Đúng là tôi đang bị bệnh đấy, anh có thuốc à?”

Tâm trạng của Nam Phương Minh Nguyệt hiện tại đang vô cùng tốt đẹp.

“Nói đi, rốt cuộc là cô muốn tôi làm cái gì?”

Cao Phong nhìn thoáng qua đám người xung quanh, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

“Anh nhìn xem, khoảng cách giữa hai chúng ta lớn đến thế nào, tôi chẳng cần nói nhiều, nhưng mà ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết.”

“Vả lại, tại sao anh lại cứ mặc những bộ quần áo tầm thường như thế này chứ? Khó trách người ta nhìn vào lại chế giễu anh.”

Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo nhìn Cao Phong.

Cao Phong hơi nhíu mày, anh luôn cảm thấy như mình đã bị Nam Phương Minh Nguyệt cố tình gài bẫy phải đến đây vậy.

Về việc tại sao lại ăn mặc như thế này, thì đang có thân phận như thế nào, đương nhiên sẽ mặc những bộ quần áo có cấp bậc tương đương như thế.

Bây giờ anh đang dùng danh nghĩa Cao Vũ, là một đứa trẻ mồ côi, cho nên quần áo mà anh mặc không thể thực sự quá xịn.

“Tôi thích mặc như thể này.”

Cao Phong nhẹ nhàng trả lời.

“Hôm qua tôi đã cho anh hơn hai trăm tỷ rồi, chẳng lẽ anh không thể đi mua một bộ quần áo tốt hơn để mặc sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt cố ý nói thật to lên cho mọi người nghe thấy.

“Trời ơi, xem ra tôi đã hiểu rồi, thì ra thằng nhóc này đang được người đẹp này bao nuôi sao?”

“Mẹ nó! Tôi nhìn không đẹp trai bằng cậu ta sao? Vóc dáng cơ thể tôi không đẹp bằng cậu ta sao? Vì sao công việc này lại không để cho tôi gặp được chứ?”

“Tôi khinh đấy, ăn bám mà còn dám lên mặt với người ta như thế à?”

Chung quanh có rất nhiều người đang vây xem, ai nấy đều thấy tức giận bất bình thay Nam Phương Minh Nguyệt! Những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Cao Phong hận không thể ăn tươi nuốt sống anh luôn.

Chỉ bằng vài ba câu nói như vậy thôi, Nam Phương Minh Nguyệt đã kích động đám đông thành công.

Tất cả mọi người đều nhao nhao chửi mắng, cảm thấy Cao Vũ chính là một kẻ chuyên đi ăn bám.

Mà quan trọng hơn nữa là anh đang sống trong phúc mà không biết hưởng.

“Cô chơi chán chưa?”

Cao Phong hơi nhíu mày, sau đó quay người định rời đi.

Bây giờ anh đã hiểu rõ suy nghĩ của Nam Phương Minh Nguyệt là gì rồi, rõ ràng là cô ta đang làm mấy trò mèo để khiến anh thấy mất mặt.

Tuy nói rằng Cao Phong không quan tâm đến cái nhìn của người bên ngoài, nhưng cũng không muốn làm ầm ï với Nam Phương Minh Nguyệt ở chỗ này.

“Đừng có đi mài Tôi sai rồi được chưa?”

“Tôi cho anh thêm một trăm tỷ nữa, bây giờ tôi lập tức dẫn anh đi mua quần áo có được không?”

Thoáng một cái, Nam Phương Minh Nguyệt đã biến thành một diễn viên sáng giá, cô ta đưa tay giữ chặt lấy tay Cao Phong, tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt anh.

Gương mặt kia vốn xinh đẹp vô cùng, bây giờ lại có vẻ yếu đuối như thế, cho dù là ai nhìn thấy thì cũng phải sinh lòng thương tiếc.

“Mẹ nó! Tôi không nhịn được nữa, thằng nhóc kia, mày đứng lại đó cho tao!”

“Mẹ nó, con gái nhà người ta đã cầu xin mày như vậy rồi, mà mày còn giả vờ lạnh lùng cái gì thế hả?”

“Lại còn giả vờ nữa, đánh nó đi!”