Rể Quý Rể Hiền

Chương 1173



Chương 1173

“A.

“Trời ơi!”

“Cả đời, hội viên vinh dự trọn đời…”

Ngay lập tức tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều vô cùng khiếp sợ.

Nam Phương Minh Nguyệt cũng lập tức trợn tròn mắt nhìn Cao Phong, cô ta không biết phải nói sao nữa.

Gã nhà nghèo Cao Vũ này, vậy mà, vậy mà được Trình Thanh Cẩn coi trọng như thế? Hiệp hội đồ cổ được thành lập và phát triển nhiều năm như vậy rồi, đã trải rộng khắp các thành phố lớn nhỏ.

Cho dù chỉ là một hội viên bình thường của hiệp hội đồ cổ, cũng nhận được mức đãi ngộ rất cao ở tất cả các chi nhánh của hiệp hội đô cố trên cả nước.

Kia là hội viên vinh dự trọn đời đó, không biết còn cao cấp hơn so với hội viên bình thường bao nhiêu lần.

Có thể nói, chỉ cần Cao Phong lấy ra thân phận này, tất cả các thế lực ở Thị trấn Biển Đông đều phải nể mặt anh ba phân.

Phải biết rằng, ngay cả Nam Phương An Khang, cha của Nam Phương Minh Nguyệt cũng chỉ là hội viên bình thường trên danh nghĩa của hiệp hội đồ cổ mà thôi.

Để giữ được vị trí hội viên bình thường này, hàng năm Nam Phương An Khang đều phải nộp cho hiệp hội đồ cổ vài chục tỷ tiền phí hội viên.

Cao Phong ngắm nghĩ một lát sau đó khẽ gật đầu.

Vừa kiếm được tiền, vừa kiếm được địa vị, lại còn tạo quan hệ với người khác, sao anh lại không làm chứ? “Được! Tốt lắm! Cảm ơn cậu Cao Vũ đã nể mặt tôi!”

“Ngoài những thứ này ra, bản thân Trình Thanh Cẩn tôi cũng sẵn lòng kết bạn với cậu Cao Vũ, làm bạn cả đời, cậu thấy thế nào?”

Trong lòng Trình Thanh Cẩn vô cùng vui vẻ.

“Đó là vinh hạnh của Cao Vũ tôi.”

Cao Phong khiêm tốn đáp lời.

Sau đó rất nhanh Cao Phong đã nhận được tám nghìn tỷ.

Lấy được tiên rôi Cao Phong chậm rãi quay người đi xuống dưới.

Tất cả mọi người có mặt ở chỗ này đều nhìn Cao Phong với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Ngoài hâm mộ về chuyện tiền tài ra, còn hâm mộ cả thân phận vô cùng vinh quang kia nữa.

Mãi cho đến khi Cao Phong ngôi xuống rồi, rất nhiều người vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía Cao Phong.

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lòng cô ta lúc này cũng rất phức tạp.

Trước đó khi Cao Phong ngồi bên cạnh, cô ta còn không có cảm giác gì.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy kẻ nghèo nàn Cao Vũ này được ngồi chung với cô ta, chính là vinh hạnh của anh.

Nhưng mà hiện giờ, trong lòng cô ta lại có chút kính sợ.

Cô ta cảm thấy người đang ngồi bên cạnh mình, là một nhân vật có tên tuổi.

Trong lòng cô ta cũng không dám nói Cao Phong là kẻ nghèo nàn không có bối cảnh nữa.

Chỉ nói riêng thân phận hội viên vinh dự trọn đời của hiệp hội đồ cố thôi, Nam Phương Minh Nguyệt đã không thể sánh bằng rồi.

“Hừ, đúng là may mắn.”

Tuy rằng trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt rất khiếp sợ, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang vẻ khinh thường như trước.

“Chị họ, em nói cho chị biết, may mắn cũng là một loại thực lực đó.”

“Hơn nữa chị cho rằng ông già Trình Thanh Cẩn kia là kẻ ngu sao?”

“Nếu như anh Vũ chỉ dựa vào vận may mới làm được tất cả những chuyện này, chắc chắn ông ta sẽ không cho anh Vũ thân phận hội viên vinh dự trọn đời.”

Đổng Thái Minh rung đùi đắc ý nói.

“Chuyện này còn cần cậu nói sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt hung hăng trợn mắt lườm Đổng Thái Minh.

Sau đó mọi người không nói nhiều nữa.

Lúc này buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ cũng sắp đến giai đoạn cuối.

Chính là đánh giá đồ cổ có mặt ở chỗ này.

Sau đó một vài người sưu tâm đồ cổ nổi tiếng ở Thị trấn Biển Đông này bắt đầu mang đồ cổ mình sưu tầm được ra để mọi người thưởng thức đánh giá.