Rể Quý Rể Hiền

Chương 1193



Chương 1193

Ba nghìn năm trăm tỷ ở ngay trước mắt, có lấy được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của chính mình.

Lục này, cho dù là Cao Phong đang kích động lòng người cũng được, khích lệ tinh thân cũng tốt! Ít nhất thì một lời hứa của Cao Phong cũng đáng giá nghìn vàng, bọn họ biết rất rõ.

Trong những người này, phần lớn đều là đàn em của Dư Văn Cường.

Trước kia làm việc đến bán mạng nhưng một năm qua cũng không kiếm được đáng bao nhiêu tiên.

Bây giờ Cao Phong trực tiếp trả ra ba nghìn năm trăm tỷ đồng, không ai có thể giữ nổi bình tĩnh.

Cái gọi là thưởng cao nhất định có dũng sĩ, câu này tuyệt đối không phải là không có căn cứ.

Mấy chục chiếc xe giống như phát điện, đâm vào đoàn xe của đám người Dương Tuấn Minh.

“Mẹ nó! Cao Phong, anh cho rằng ông đây sợ anh phải không?”

“Những người phía sau dùng hết tốc độ đâm lại bọn họ cho tôi!”

“Hôm nay tất cả những người có mặt ở đây, ông đây sẽ cho mỗi người các người ba mươi năm tỷ đồng!”

Dương Tuấn Minh bò từ bên trong xe ra, hét to vào những chiếc xe đằng sau.

Trong màn đêm yên tĩnh này, ở trên một đoạn đường vắng vẻ như vậy, nhiệt huyết của đất cả mọi người bị đốt cháy trong nháy mắt.

Tổng hai bên cộng lại xấp xỉ đến gần một trăm chiếc, lúc này lại giống như phát điên, hung hăng đâm vào phía đối phương.

Có sự tồn tại của túi khí an toàn và đã được chuẩn bị sẵn sàng nên không hê nguy hiểm đến tính mạng.

Quan trọng hơn là lúc này ở trong đầu những người này đã bị rất nhiều tiền giấy lấp đầy làm gì còn nhớ được nguy hiểm là cái gì chứ! Lúc này, nhìn từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được mấy chục chiếc xe, tất cả đều bật đèn pha, dũng mãnh đâm thẳng về hướng đối diện.

Ầm! Rầm! Răng rắc! Đùng! Rầm! Từng chiếc xe một đâm vào nhau, giống như hiện trường của một vụ tai nạn.

Hàng trăm chiếc xe va chạm liên hoàn, đây là cảnh tượng gì chứ? Đơn giản là gây sốc cho mọi người! Thật ra hai chiếc xe vừa mới va chạm với nhau cũng không có vấn đề gì nhiều.

Nhưng những chiếc phía sau đâm tới đâm vào xe phía trước.

Gần trăm chiếc xe trở thành một nồi cháo.

Đầu xe văng khắp nơi, thân xe tan tành thành nhiều mảnh, cửa kính xe vỡ vụn đầy đất.

Trong vòng chưa đầy năm phút, cả trăm chiếc xe đều dừng lại!

Tuy nhiên, số người bị thương rất ít.

“Anh Phong, anh biết rằng khoảng cách của chúng ta ở rất gần nên khi va chạm sẽ không tạo thành tổn thương lớn đúng không?”

“Mục đích của anh chỉ là ngăn chặn bọn họ lại, không để cho bọn họ chạy có đúng không?”

Khúc Đại Minh bỗng nhiên hiếu ra, quay đầu lại hỏi Cao Phong.

Cao Phong cũng không trả lời, chỉ cầm điện thoại vô tuyến, hét lên: “Tất cả mọi người xuống xe, bao vây đối phương lại.”

“Ai dám phản kháng, chém ngay tại chỗ!”

Khúc Đại Minh nhìn gò má Cao Phong, trong lòng bỗng nhiên thở dài.

Cho dù Cao Phong giả vờ rất tàn bạo, thậm chí còn cho người khác có cảm giác vô lương tâm không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.

Nhưng thực sự trong nội tâm Cao Phong vẫn cất giấu một chút thương hại, nhân hậu, đó chính là bản chất của Cao Phong.