Rể Quý Rể Hiền

Chương 1292



Chương 1292

Nhắc đến những gia đình có truyền thống võ thuật khác, trong lòng của Nam Phương Minh Nghị cũng cực kỳ khó chịu.

“Nhưng mà ông nội à, thật sự là ông có chắc chắn một trăm phần trăm là Cao Phong sẽ đồng ý tham gia không?”

Nam Phương Minh Nguyệt lại hỏi tiếp.

“Nếu như Cao Phong muốn chỉnh phục toàn bộ Thành phố Hòa Bình thì chắc chắn cậu ta sẽ tham gia, trừ phi cậu ta không muốn sai khiến và nắm trong tay sức mạnh của các võ giả thôi.”

Giọng nói của Nam Phương Minh Nghị vô cùng tự tin.

Nam Phương Minh Nguyệt khẽ gật đầu, cô ta hỏi: “Nhưng mà hội thi võ thuật đã quy định rõ rồi mà, chỉ có những thành viên trong gia đình có truyền thống võ thuật ở Thành phố Hòa Bình mới có thể tham gia, nếu như vậy thì Cao Phong lấy thân phận gì để tham gia ạ?”

“Chuyện này để ông suy nghĩ thêm đã.”

Nam Phương Minh Nghị dừng một chút, sau đó ông ta trả lời một câu như vậy.

“Thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn hung hăng, ánh mắt lại cực kỳ nhạy bén.”

“Phòng ngừa chu đáo, sắp xếp các cao thủ trong bóng tối bảo vệ, giống như gió bão chinh phục cả Thành phố Hòa Bình vậy…

“Chỉ một quãng thời gian ngắn như vậy, lại có một người gây chấn động lớn ở Thành phố Hòa Bình như vậy, khiến cho người ta phải khiếp sợ.”

“Thật sự là cái cậu Cao Phong này không đơn giản đâu! Bao nhiêu năm nay, ông cụ này chưa từng thấy người nào làm cho ông cụ này một cảm giác khác thường như vậy.”

Nam Phương Minh Nghị thở dài một tiếng, ông ta càng muốn, càng khao khát có được Cao Phong dưới trướng của ông ta hơn rồi.

Thành phố Hà Nội.

Công viên Bảo Phong, trong kho hàng dưới lòng đất âm u.

Ở nơi âm u ẩm ướt này, đèn cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, làm cho người ta có một loại cảm giác nơi đây tràn ngập bâu không khí âm u dưới địa ngục.

Mà ở trong kho hàng này, có tâm hai mươi người đang vừa ngồi vừa nằm, họ đều giữ yên lặng không nói một lời nào.

“Cậu Phong…”

Bỗng nhiên, có một thanh niên hô lên một tiếng.

“Cậu Phong, tôi có lỗi với cậu, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ, xin lỗi…”

Ngay sau đó, thanh niên hô lên lần thứ hai, âm thanh đã bắt đầu lớn dần lên.

Cao Quang Minh mạnh mẽ chống thân thể, anh ta vội vã bò đến bên người thanh niên đó rồi đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của người thanh niên.

Thanh niên này giống như là không phát giác được gì hết, con mắt của cậu ta nhắm lại, giống như đang nói mơ vậy.

“Kim Lực, Kim Lực, tỉnh lại đi!”

Cao Quang Minh vừa vỗ mặt thanh niên đó, vừa ghé vào bên tai cậu ta rồi gọi.

Những người khác cũng lo lắng nhìn về phía hai người.

Rốt cuộc, Kim Lực cũng được Cao Quang Minh gọi tỉnh rồi, cậu ta chậm rãi mở hai mắt ra.

Ánh mắt của cậu ta cực kỳ mê man, tròng trắng mắt còn tỏa ra một mảnh đỏ đậm trông rất đáng sợ.

Thỉnh thoảng, cả người cậu ta lại run rẩy mấy lần.

Cao Quang Minh đưa tay sờ trán của Kim Lực, cậu ta thấy trán của Kim Lực đã nóng lên một cách bất thường.

“Kim Lực, cố chống đỡ đi! Tất cả mọi người nhớ kỹ, không được nhắc đến tên của cậu Phong nữa.”

“Bất kỳ chuyện gì liên quan đến Cậu Phong cũng không được tiết lộ.”

Nghe thấy Cao Quang Minh nói vậy, rất nhiều người đều yên lặng gật đầu.

Kim Lực cũng cố mạnh mẽ lên, nhưng mà người cậu ta vẫn đang không ngừng co giật.

“Anh Minh, anh Minh, chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ…”

Kim Lực run rẩy nói.

“Chúng ta chỉ cân không chết! Chỉ cần còn sống thì chúng ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Chỉ cần chúng ta còn sống, là chúng ta có thể giúp thêm một phần sức mạnh cho cậu Phong”

“Vì lẽ đó, chúng ta phải chống đỡ, phải sống tiếp, hiếu chưa?”

Cao Quang Minh ấn một tay vào vết thương của chính mình, một bên căn răng động viên mọi người.

“Rõ rồi!”

Mọi người trả lời, dường như ai cũng được nâng cao tỉnh thân.