Rể Quý Rể Hiền

Chương 1313



Chương 1313

Hiện tại đột nhiên phát ra hơi thở làm trong lòng Ngô Đông Sơn không nhịn được chấn động.

Thật là không đơn giản!

“Vậy cậu chính là Cao Phong rồi?” Ngô Đông Sơn có chút nheo mắt lại.

Cao Phong không nói tiếp, vấn đề này của Ngô Đông Sơn cứ như đang nói nhảm.

“Gần đây tiếng tăm của cậu rất vang dội, nhưng tôi phải nói cho cậu biết đây là Thành phố Hòa Bình, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu.Cậu cho rằng cậu có thế nhất thống Thành phố Hòa Bình sao? Trong mắt của tôi, suy nghĩ này rất não tàn.” Ngô Đông Sơn dùng mũi hừ lạnh một tiếng.

“Láo xược!” Cao Thành Sâm mắng to một tiếng muốn tiến lên mảng: “Anh là cái thá gì mà dám chửi anh Phong của chúng tôi chứ? Ông đây nói cho anh biết, người khác không dám đánh anh, anh xem ông đây có dám đánh anh hay không?”

Đám người Khúc Đại Minh không nói gì, nhưng sắc mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi.

Cao Phong đưa tay ngăn Cao Thành Sâm lại, anh nhìn Ngô Đông Sơn nói: “Lực lượng của anh bắt nguồn từ anh là một võ giả đúng không?”

Ngô Đông Sơn nghe vậy sững sờ, gã ta có chút nghi ngờ không thôi dò xét Cao Phong một cái. Vậy mà Cao Phong có thế nhìn ra điều này, quả thực tầm nhìn không tâm thường.

“Ha ha, tôi hiểu ý của cậu.”

Ngô Đông Sơn cười nhạt một tiếng, lúc này bày ra một tư thế mở đầu.

Hai tay gã ta đấy ra đằng trước, chân ghim thành trung bình tấn.

Nhìn thấy tư thế này của Ngô Đông Sơn, trong mắt Cao Phong lóe lên, trên mặt anh dân hiện ra một chút kỹ lạ.

Tự thế này, hình như thấy quen quen? “Vấn đề lớn nhất của anh là không đứng vững, cho nên anh đừng đánh nữa.

Anh không phải là đối thủ của tôi”

Cao Phong từ tốn nói.

“Cậu!”

Hiện tại Ngô Đông Sơn thật sự bị khiếp sợ.

Vậy mà Cao Phong lại nói ra nhược điểm của gã ta.

“Có phải đối thủ không, cũng phải đánh mới biết được.”

Trong mất Ngô Đông Sơn tỏa ra ý lạnh, sau đó gã ta chạy đến chỗ Cao Phong.2089113_2_25,60

Trước khi Ngô Đông Sơn ra tay có rất nhiều người xung quanh nói cho cậu biết đây là Thành phố Hòa Bình, nó không đơn giản như cậu nghĩ đâu.Cậu cho rằng cậu có thể nhất thống Thành phố Hòa Bình sao? Trong mắt của tôi, suy nghĩ này rất não tàn.”

Ngô Đông Sơn dùng mũi hừ lạnh một tiếng.

“Láo xược!”

Cao Thành Sâm mắng to một tiếng muốn tiến lên mắng: “Anh là cái thá gì mà dám chửi anh Phong của chúng tôi chứ? Ông đây nói cho anh biết, người khác không dám đánh anh, anh xem ông đây có dám đánh anh hay không?”

Đám người Khúc Đại Minh không nói gì, nhưng sắc mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi.

Cao Phong đưa tay ngăn Cao Thành Sâm lại, anh nhìn Ngô Đông Sơn nói: “Lực lượng của anh bắt nguồn từ anh là một võ giả đúng không?”

Ngô Đông Sơn nghe vậy sững sờ, gã ta có chút nghi ngờ không thôi dò xét Cao Phong một cái.

Vậy mà Cao Phong có thể nhìn ra điều này, quả thực tâm nhìn không tâm thường.

“Ha ha, tôi hiểu ý của cậu.”

Ngô Đông Sơn cười nhạt một tiếng, lúc này bày ra một tư thế mở đầu.

Hai tay gã ta đấy ra đằng trước, chân ghim thành trung bình tấn.

Nhìn thấy tư thế này của Ngô Đông Sơn, trong mắt Cao Phong lóe lên, trên mặt anh dân hiện ra một chút kỹ lạ.

Tự thế này, hình như thấy quen quen? “Vấn đề lớn nhất của anh là không đứng vững, cho nên anh đừng đánh nữa.

Anh không phải là đối thủ của tôi”

Cao Phong từ tốn nói.

“Cậu!”

Hiện tại Ngô Đông Sơn thật sự bị khiếp sợ.

Vậy mà Cao Phong lại nói ra nhược điểm của gã ta.

“Có phải đối thủ không, cũng phải đánh mới biết được.”

Trong mất Ngô Đông Sơn tỏa ra ý lạnh, sau đó gã ta chạy đến chỗ Cao Phong.