Rể Quý Rể Hiền

Chương 1558



Chương 1558

Kim Tuyết Ngọc đứng lên, nghiêm giọng nói: “Chị, nếu chị nói thì tức là đang đuổi em đi.”

“Tuyết Ngọc, có một số chuyện buộc phải nói.”

Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng.

“Chị, em cảm thấy cứ vậy là tốt rồi.

Em muốn ở cùng hai người, muốn trông thấy cháu trai hay cháu gái em được sinh ra.

“Nếu chị cứ nhất quyết phải nói thì bây giờ em sẽ rời khỏi Hà Nội.”

Kim Tuyết Ngọc bướng bỉnh nói.

“Được được được, không nói thì không nói.’ Kim Tuyết Mai rơi vào đường cùng, đành phải chôn chuyện này trong lòng.

Cô biết Kim Tuyết Ngọc chỉ nghĩ đơn giản là muốn bầu bạn cạnh hai người là được rồi.

Cao Phong hơi nhíu mày nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lắng lặng ăn sáng.

Ăn sáng xong, bọn Lâm Vạn Quân lại lần nữa tụ họp ở tầng cao nhất.

Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc hiểu ý nên rời khỏi phòng khách, về phòng nghiên cứu cách dưỡng thai.

Trong khoảng thời gian này, hai chị em Kim Tuyết Mai đặt tất cả tâm trí vào Cao Phong và cục cưng trong bụng.

Bây giờ, sau khi Cao Phong về thì các cô càng đặt hẳn tâm trí vào việc nghiên cứu cách dưỡng thai.

Đám người Long Chí Nghiệp đại diện cho liên minh Đế Phong, Lâm Vạn Quân, Vũ Hoàng Lê và cả Long Tuấn Hạo, Phan Hải Huy, Khúc Đại Minh và mấy tay đấm tuổi trẻ tài cao của Hoàng Hạo Nam ở thành phố Hòa Bình.

Chỉ những anh tài này thôi đã ngồi kín phòng khách.

Điều này cũng khiến cho rất nhiều người ở đây thầm cảm thán.

Nhớ ngày nào Cao Phong còn lẻ loi một mình ở Hà Nội, là một thằng con rể rác rưởi ở nơi đây.

Vậy mà bây giờ, dựa vào sự cố gắng của mình mà Cao Phong đã đi được từng bước một đến ngày hôm nay, vô số thuộc hạ, tướng tài hội tụ.

Tuy rằng ban đầu Cao Phong có mượn lực lượng của nhà họ Cao thật, nhưng sau đó, rất nhiều chuyện đều do Cao Phong thực hiện từng chút một.

Cao Phong của bây giờ đang đứng ở đỉnh chóp của thành phố Hà Nội, trong tay nằm giữ sức mạnh của những anh tài trong làng võ đất Hòa Bình.

Ở Tam Giác Vàng có mấy chục nghìn người của liên minh Bình Huyên, do Long Tuấn Hạo và Phan Hải Huy dẫn đầu.

Trông khắp nước Việt Nam có sáu mươi ba tỉnh thành lớn nhỏ, đâu đâu cũng có chi nhánh của liên minh Đế Phong.

Nhiều sức mạnh như vậy cùng hội tụ lại, khủng đến độ khó mà tưởng tượng được.

Cao Phong của bây giờ gần như giàu đến mức lật được cả nước, sức mạnh hùng hậu.

Kẻ rác rưởi trong mắt người ngoài khi trước, bây giờ lại là người mà tất cả mọi người phải ngước nhìn trên cao.

Ai nói kẻ đi ở rể không thể khiến chín tầng trời chấn động? Để đi đến được đây, Cao Phong đã phải trải qua vô số trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn thu lại được kết quả không tệ.

“Anh Phong, khi nào chúng ta sẽ đưa binh về phía nam?”

Trần Hào Hiên là người hỏi đầu tiên.

Ánh mắt Cao Phong chậm rãi lướt quá đám người, dừng ở chỗ Lâm Vạn Quân thêm hai giây.

“Bao giờ người của cậu về được? Điều được nhiều hay ít?”

Cao Phong nhẹ nhàng hỏi.

“Kiểu gì cũng phải được ba đến năm nghìn.

Nhưng chủ yếu là bọn ở lậu, không thể liên lạc theo cách bình thường, phải nghĩ cách khác.”

Cứ nghĩ đến vấn đề này là Long Tuấn Hạo lại đau đầu.

Việt Nam thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi chỉ quá cảnh thôi cũng vô cũng khó khăn.

Nếu không gặp khó khăn ở khâu quá cảnh thì hôm qua anh ta đã phái xe tăng đến hai điểm tác chiến trên biển và trên đất liên của Phan Hải Huy rồi.

“Đêm nay sẽ đến.”

Phan Hải Huy cũng gật đầu.

“Cậu Phong, việc này không thể kéo dài.

Nếu trong đêm nay chúng ta tiến về phía nam, đến Đà Nẵng, thì ngày mai có thể trao đổi với nhà họ Cao.”