Rể Quý Rể Hiền

Chương 1560



Chương 1560

Người mình tin tưởng nhất lại là kẻ thù lớn nhất của mình, ai có thể chấp nhận được chuyện này? “Nói cháu biết…

nói cho cháu biết chú có liên quan gì đến chuyện này hay không.”

Ngữ khí của Cao Phong vô cùng lạnh lão.

Lâm Vạn Quân cúi đầu không nói gì, một lát sau mới ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đã ướt đẫm.

“Cậu Phong, có liên quan đến ông già này.”

Khi Lâm Vạn Quân nói câu này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cho nên không ai để ý rằng giọng nói của Lâm Vạn Quân ẩn giấu sự đau đớn và bất đắc dĩ đến dường nào.

Cao Phong thở hất ra một hơi, ngã ngồi trên ghế, há miệng thở dốc không nói nên lời.

Để có được câu trả lời này, anh gân như phải tốn tất cả sức lực.

Cho dù là tranh bá võ giả ở thành phố Hòa Bình sẽ luân phiên chinh chiến, Cao Phong cũng không có mệt quá như vậy.

“Cậu Phong, lão đã giữ lời hứa, cho nên có chút lời, không thể từ trong miệng lão nói ra được.”

“Ông cụ nhất định có để lại đáp án, hy vọng cậu có thể tự mình tìm.”

Lâm Vạn Quân chậm rãi đứng dậy, nói xong lời này, yên lặng xoay người rời đi.

Nhìn thái dương trắng bệch của Lâm Vạn Quân, tất cả mọi người trong lòng đau xót.

Nếu đổi lại là những người khác, tính tình nóng nảy này của Long Tuấn Hạo, nhất định sẽ rút súng giết người ngay tại chỗ.

Nhưng khi đối mặt với Lâm Vạn Quân, anh không thể hạ tay được.

Nhớ trước đây, Lâm Vạn Quân mới tới Hà Nội thị, đó là kiểu khí phách hăng hái gì, kiểu khí thế nổi bật gì.

Thoạt nhìn tỉnh thân dường như càng già càng dẻo dai, ở trên người nhìn không thấy chút già hóa nào.

Mà hiện giờ mấy tháng thời gian trôi qua, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù là khuôn mặt vẫn là thân hình, đều tiêu tụy đi rất nhiều.

Nhìn bóng dáng lưng còng của Lâm Vạn Quân, mọi người đều hiểu ra, ông Lâm, là thật sự già rồi…

“Ông Lâm”

Cao Thành Sâm đứng dậy giữ chặt cánh tay Lâm Vạn Quân, cản Lâm Vạn Quân lại.

Sau đó lại xoay người nhìn về phía Cao Phong, thật cẩn thận nói: “Cậu Phong, trong chuyện này, nhất định có hiểu lầm gì.”

“Có hiểu lâm gì! Ông nói cho tôi biết có hiếu lầm gì! A?”

“Tôi muốn nghe lời nói thật! Lời thật lòng chính là ông nội của tôi là bị người khác hại chết, mà người tôi vẫn luôn lấy mạng tín nhiệm, có liên quan tới chuyện này, còn giấu diếm tôi lâu như vậy, ông nói cho tôi biết có hiểu lâm gì!”

Cao Phong ở bên cạnh như hỏng mất, thân thể, thanh âm, đều là đang kịch liệt run rẩy.

Chuyện khiến người ta đau khổ nhất trên đời này, không gì hơn mất đi người thân.

Cao Phong từ nhỏ sống ở nhà họ Cao, lúc còn rất nhỏ ba cũng đã qua đời.

Cùng người mẹ đẻ kia của anh, cơ hồ không có chút tình cảm gì, anh vẫn luôn hoài nghi mình có phải do bà ấy sinh ra hay không.

Người thân nhất, cũng chính là ông cụ Cao.

Ông cụ Cao truyền võ thuật cho anh, dùng đạo lý lớn giáo dục anh làm người, ký thác kỳ vọng rất cao lên người anh! Vì một lòng bồi dưỡng Cao Phong, tự nhiên sẽ xem nhẹ con cháu nhà họ Cao khác, lúc này mới khiến người ta ghen ghét.

Chỉ là lúc sau Cao Phong còn chưa kịp báo hiếu cho ông, ông cụ Cao liên cưỡi hạc về trời.

Nếu là sinh lão bệnh tử, kia cũng liên thôi.

Nhưng hiện tại biết được ông cụ Cao là bị người khác làm hại, khiến anh sao có thể bình tĩnh được?? Lòng người khó dò, thứ đáng sợ nhất trên đời, quả nhiên là nhân tâm kial “Ông Lâm, ông nói một câu đi, ông rốt cuộc còn có chuyện gì không thể nói cho cậu Phong chứ?”

Cao Thành Sâm thúc giục Lâm Vạn Quân.

Vẻ mặt Lâm Vạn Quân xám như tro tàn, một tiếng thở dài, trả lời: “Cái chết của ông cụ Cao, quả thật có liên quan gián tiếp với tôi, tôi, không còn lời nào để nói.”

“Bắt lại!”

Cao Phong hét lớn một tiếng.

Đám người Cao Thành Sâm tỉnh thân chấn động, do dự mấy giây, vẫn là tiến lên một bước, khống chế được Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân không có chút giãy giụa nào, tùy ý chính mình bị khống chế.