Rể Quý Rể Hiền

Chương 1572



Chương 1572

Long Tuấn Hạo sau khi nói xong, anh ta không chớp mắt liên tiếp bắn mấy phát, khiến Kim Nhạc Sơn khắp người toàn là lỗ đạn.

Máu tươi chảy ra ồ ạt, một vùng đất lớn cứ thế bị nhuộm đỏ trong trong nháy mắt.

Sau khi nghe Long Tuấn Hạo nói những lời này, Kim Ngọc Dung, Kim Nhạc Sơn cùng với mấy người còn lại, cuối cùng cũng hiểu rõ!

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Cao Phong có thể sừng sững không đổ, vì sao có thể có ngày hôm nay, mãnh hổ về rừng.

Có lẽ trên người anh ta mang khí chất của minh quân Quang Trung cùng với khí chất của Nguyễn Trãi!

Nhưng bây giờ cho dù có hiểu rõ thì cũng đang quá muộn.

“Tôi muốn nói chuyện với Cao Phong một chút. Có thể để tôi nói chuyện với anh ta một lúc được không? Tôi muốn cầu anh ta tha thứ!” Kim Ngọc Dung thân thể run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.

Cô ta một mực điên cuồng. Cô ta vẫn luôn cho rằng dù Cao Phong có làm gì đi nữa, ở trong mắt cô ta Cao Phong vĩnh viễn là phế vật.

Nhưng lúc này, khi đối diện gần kề với cái chết mới biết mình đã lầm tưởng như thế nào.

“Đã muộn rồi!” Long Tuấn Hạo cười lạnh một tiếng.

“Người không biết xấu hổ như cô, tôi đã gặp nhiều. Vẫn còn muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của anh Phong, một mực lại một mực dò xét.”

“Các người luôn cho là anh Phong là người lương thiện. Trên thực tế anh ấy chẳng qua là không thèm so đo với các người mà thôi.”

“Các người còn tưởng rằng, anh Phong e sợ nhà họ Kim, cho nên sẽ không giết các người. Đây chính là những gì các người nghĩ, tôi nói đúng không?” Long Tuấn Hạo chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn Kim Ngọc Dung hỏi.

Kim Ngọc Dung trợn tròn mắt, lời Long Tuấn Hạo nói quả thực không sai chút nào.

“Bây giờ các người thành công rồi. Thành công thăm dò được, rốt cuộc giới hạn của anh Phong nằm ở đâu.”

“Các người dù có nhắm vào anh Phong, anh ấy có lẽ cũng có thể nhẫn nhịn các ngươi, nhưng các người lại nhằm vào Kim Tuyết Mai, anh chắc chắn sẽ cho các người thấy thế nào là cực hình!”

Long Tuấn Hạo không muốn nói quá nhiều, nhưng hắn vẫn muốn để cho Kim Ngọc Dung thấy, cô ta ngu xuẩn tới mức nào.

“Anh Phong cũng không muốn đuổi cùng giết tận các người, cũng bởi vì các người là người thân của Kim Tuyết Mai, cho nên mới nhiều lần nhẫn nhịn.”

“Hôm nay các ngươi ngay cả Kim Tuyết Mai cũng hãm hại, cô cảm thấy, anh Phong sẽ còn để ý những thứ này sao?” Long Tuấn Hạo nhàn nhạt nói.

Nghe Long Tuấn Hạo những lời này, Kim Ngọc Dung cả người như bị sốc.

“Thả chúng tôi đi. Chúng tôi không có hãm hại Kim Tuyết Mai, chúng tôi cũng là bị bắt ép.” Mẹ của Kim Ngọc Dung, còn có mẹ của Kim Hồng Vũ, đều trợn tròn hai mắt cầu xin tha thứ.

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nhưng khi nạn lớn ập đầu mỗi người lại bay một ngả.

Bây giờ hai người bởi vì muốn giữ được tính mạng, cái gì cũng không còn quan tâm

“Trong một trận tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội.”

“Hiểu chưa? Hiểu rồi thì mau lên đường đi.”

Long Tuấn Hạo đốt một điếu thuốc, bước lên xe.

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, tôi muốn xin lỗi Kim Tuyết Mai, tôi muốn nói xin lỗi với Cao Phong. Cho tôi thêm một cơ hội, cho tôi một cơ hội đi!”

Sau lưng truyền tới tiếng khóc lóc van xin sự thương xót của Kim Ngọc Dung.

“Các người ở lại dọn dẹp thi thể, tôi trở về trước đón tiếp anh em khối tập đoàn Phong Hạo.”

Lúc này mặt Long Tuấn Hạo không có chút cảm xúc, khởi động xe rồi rời khỏi

“Ầm! Phanh! Pằng pằng pằng!”

Sau lưng truyền tới một loạt tiếng súng dày đặc, lộn xộn, thêm nữa lại ở nơi đồng ruộng trống trải như thế này, âm thanh không khỏi vang xa hơn.

Tiếng súng sau này, tiếng của đám người Kim Ngọc Dung cũng không còn nghe thấy nữa.

Tới hôm nay, một đời nhà họ Kim – Tứ đại gia tộc đất Hà thành rốt cuộc cũng tận diệt.

Từ nay về sau, dòng chính của nhà họ Kim cũng chỉ còn sót lại huyết mạch của Kim Ngọc Hải.

Ba năm không ngừng bị sỉ nhục, giễu cợt, vô số thủ đoạn độc ác, cuối cùng đã hoàn toàn đưa họ về đường cùng.

Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời lặn màu máu.

Ven đường tuyết đọng đã tan hơn nửa, thành phố Hà Nội lần nữa lộ ra diện mạo vốn có của nó. Dường như tượng trưng cho sự ra đời của một kỉ nguyên mới.