Rể Quý Rể Hiền

Chương 1662



Chương 1662

Trên khuôn mặt của Long Tuấn Hạo mang theo vẻ lo lắng, anh ta cúi gằm mặt xuống không dám nói một lời nào.

Trong lòng Cao Phong kêu thình thịch một tiếng, chẳng lẽ chuyện mà anh vẫn luôn lo lắng bấy lâu nay lại thật sự xảy ra sao?

Khi mọi người đều đang nghi ngờ mà bàn tán sôi nổi, lại có một quả đại bác khác đã trực tiếp nổ tung trên bờ biển.

Long Tuấn Hạo đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra ba quả bại bác này, tất cả đều được bắn trên một đường thẳng.

Điều quan trọng nhất là nhìn theo khoảng cách giữa ba quả đại bác ấy, chúng ta có thể nhận thấy chất lượng kích thước như nhau, hầu như không có sự khác biệt là bao.

Điều này thể hiện cho cái gì đây?

Việc này có thể nói được vị trí đối diện nơi đạn pháo rơi xuống đã đạt được sự điều khiển cực kỳ chính xác.

Nói không quá lời chứ, vậy thì những viên đại bác đó đang nhằm vào đâu, nó muốn nổ ở nơi nào?

Đây mới chính là lực lượng vũ trang thực sự, đây là một cuộc biểu tình đó!

Dưới loại lực lượng mạnh mẽ này, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng đang trong bộ dạng xanh mét mặt mày, anh ta không dám động đậy.

Rốt cuộc thì ai cũng không thể lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn được.

“Tình hình thế nào rồi hả?” Long Tuấn Hạo lấy ra một chiếc điện thoại di động, vội hỏi.

“Anh Long, chính là… là người ở phía trên… chúng tôi không có ra tay là chuyện này?” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ máy điện thoại liên lạc.

“Chết tiệt! Mày đúng thật là điên hết rồi!” Long Tuấn Hạo hét lên một tiếng, sau đó anh ta trực tiếp cúp máy điện thoại rồi quay đầu lại nhìn về phía Cao Phong.

Chiến đấu với những điều này, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Đừng nói là người của Khối tập đoàn Phong Hạo, cho dù bọn họ có kéo cả trăm ngàn chiến binh của Khối tập đoàn Phong Hạo cùng có mặt tại nơi này, như vậy thì bọn họ cũng không đủ sức chiến đấu với hai đợt pháo đại bác này đâu.

Đối với điểm này, không một ai dám nghi ngờ điều gì cả.

Đương nhiên ai cũng biết nước Việt Nam có sức mạnh cường đại như thế nào.

Nhưng mà, lúc này Long Tuấn Hạo lại nhìn về phía Cao Phong đang đứng, anh ta cũng nhìn vẻ mặt để thăm dò ý kiến của Cao Phong.

Nếu như nói Cao Phong thật sự muốn chống lại thế lực bên kia, vậy thì anh sẽ không có một chút chần chừ do dự nào cả.

Cao Phong nghe thấy giọng nói trên loa thông báo, anh nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, quả nhiên anh vẫn phải ra tay trước mới được.

Tình hình trước đây vẫn chưa có động tĩnh gì, vì vậy Cao Phong còn cho rằng người của bên kia đã ngầm đồng ý cho phép chuyện này xảy ra.

Bây giờ có vẻ như bản thân Cao Phong đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

“Không người nào được di chuyển hết, chúng ta phải làm theo chỉ thị của bên kia.”

Cao Phong trầm ngâm suy nghĩ hai giây, sau đó anh vẫn là đưa mệnh lệnh cho mọi người đi.

Long Tuấn Hạo gật đầu, lúc này anh lập tức ra lệnh cho phía cấp dưới.

Chẳng bao lâu sau đó, ở phía xa trên mặt biển đã xuất hiện một đoàn thuyền lớn đang đi tới đây.

Không, để nói cho chính xác thì đây là một đội tàu chiến hạng nặng!

Có đúng ba mươi chiếc tàu chiến hạng nặng không hơn không kém, các tàu chiến được lái song song và đi thẳng hàng, trên từng con tàu còn được ghi số hiệu của từng bộ ngành ở Việt Nam, trên toàn bộ vỏ ngoài của tàu chiến được sơn bằng một gam màu tối, có tác dụng như đồ ngụy trang đặc biệt của hải quân, trông vô cùng đáng sợ.

Ở chính giữa từng chiếc tàu chiến có một con thuyền cỡ nhỏ, phía trên là những nòng súng cao sừng sững, vẻ ngoài này lại càng mang đến cho người ta có cảm giác cực kỳ run sợ.

Hơn mười chiếc tàu chiến hạng nặng đang chở đầy những binh sĩ có vẻ mặt nghiêm túc, từng người từng người một đứng hiên ngang tại chỗ. Cho dù mặt biển có gập ghềnh, con tàu có lắc lư thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không hề bị ảnh hưởng bởi những yếu tố đó.

“Chúng tôi là bộ phận đặc biệt phía trên ở Đà Nẵng, số hiệu là 719.”

“Tất cả mọi người ở trên đảo lập tức bỏ vũ khí xuống, lập tức bỏ vũ khí xuống cho chúng tôi!”

Một tiếng thét lớn truyền qua loa phát thanh rồi lan rộng ra, sau đó truyền đến bên tai mọi người.

Ánh mắt Cao Phong nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra sau trong đáy mắt anh lại là vẻ lo lắng đến khôn nguôi.

Mà lúc này, Long Tuấn Hạo và những người khác đều nhận thấy được một loại cảm giác vô cùng tuyệt vọng, giống như bọn họ đã bước đến đường cùng vậy.