Rể Quý Rể Hiền

Chương 1720



Chương 1720

Ánh mắt độc ác của Lê Tiểu Quyền nhìn Cao Phong một cái, trong lòng anh ta hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Cao Phong là tên đàn ông vô dụng chỉ lấp sau lưng đàn bà mà thôi.

Rõ ràng là một tên không có quyền không có thế vậy lại còn giả vờ ở trước mặt người đẹp.

Lần Này Lê Tiểu Quyền anh ta sẽ cho Cao Phong biết cái giá phải trả cho tội giả vờ là gì!

Lê Tiểu Quyền xua tay một cái, thì bốn người vệ sĩ trở về chỗ ngồi của mình.

Trước khi đi bọn họ còn nhặt hết tiền trên mặt đất lên.

Loại chuyện như này, chắc chắn Lê Tiểu Quyền sẽ không hạ thấp thân phận của mình để nhặt nó, nên việc này vẫn phải do vệ sĩ của cậu ta làm.

Lê Tiểu Quyền nhìn xung quanh một vòng, sau đó anh at đi đến trước mặt đôi tình nhân kia: “Cậu, đổi chỗ ngồi cho tôi.”

Vẻ mặt của người thanh niên kia hơi khó sử, cậu ta cũng muốn ngồi chung với bạn gái mình, làm sao có thể đổi chỗ cho người khác được.

“Làm sao? Cậu không muốn đổi?” Giọng nói của Lê Tiểu Quyền tràn đầy sự uy hiếp.

Vừa nãy anh ta đã ăn cục tức ở chỗ Cao Phong rồi, bây giờ nếu anh ta ăn nữa, chắc chắn anh ta sẽ không kiềm chế được.

“Anh trai này, đây là bạn gái của tôi…” Thanh niên kia nhắm mắt giải thích một câu.

“Nhanh chóng đổi chỗ, cậu còn chưa muốn đổi.” Lê Tiểu Quyền hơi nhíu mày, anh ta trầm giọng nói.

Bốn người vệ sĩ áo đen lại đi đến đây một lần nữa, nhìn chằm chằm cậu thanh niên kia.

Vốn dĩ Lâm Hướng San định mở miệng nói chuyện nhưng cô ta nghĩ đến việc gì, ánh mắt cô ta lóe lên một cái rồi thở dài một cái giữ im lặng.

Mà cuối cùng người thanh niên kia vẫn sợ hãi, nên cậu ta không còn cách nào khác đứng lên nhường chỗ cho Lê Tiểu Quyền.

Máy người vệ sĩ vội vàng lau sạch ghế ngồi, rồi lại lót lên một tầng đệm mềm trên ghế ngồi.

Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, thản nhiên ngòi ở đây, vừa vặn chỗ ngồi của anh ta đối mặt với lâm Hướng San.

Lâm Hướng San không biết phải làm sao, chỉ có cách cầm điện thoại ra chơi thôi.

“San, anh đã nói rồi, phương tiện giao thông sơ sài như này, chỉ để cho những người ở dưới đáy xã hội ngồi thôi, chúng ta ngồi ở đây là đang hạ thấp thân phận của mình. Lê Tiểu Quyền lại lẩm bẩm một câu.

Khi nói những nói câu này anh ta cố tình vừa nói vừa nhìn Cao Phong, giống như Cao Phong chính là người wor dưới đáy xã hội mà anh ta đang nói vậy.

“Tôi cảm thấy ngồi tàu hỏa rất tốt, tôi có mượn anh đi với tôi đâu?” Lâm Hương San cau mày nói.

“Hừ! Nếu không phải không mua được vé máy bay thì làm sao anh sẽ ngồi loại phương tiện này?”

“Hơn nữa, vốn dĩ anh có thể bảo người trong nhà bảo tài xế đến đón anh, nhưng em không muốn đi với anh.” Lê Tiểu Quyền hơi khinh thường nói.

“Tôi thích ngồi tàu hỏa, cám ơn anh quan tâm.”

Lâm Hướng San lắc đầu một cái, trả lời bằng giọng nói lạnh nhạt.

Trong ánh mắt của Lê Tiểu Quyền lóe lên tia âm ngoan nhưng anh ta vẫn không nói gì.

Mà có phải Lâm Hướng San muốn chọc tức Lê Tiểu QUyền hay không mà từ khi ngồi xuống đến bây giờ cô ta toàn cố tình hay cố ý nói chuyện với Cao Phong.

Dĩ nhiên Cao Phong không sợ Lê Tiểu Quyền, nên anh cũng cố ý trả lời Lam Hướng San khi cô ta hỏi anh.

Lê Tiểu Quyền thu hết những cảnh này vào trong mắt, càng nhìn thì trong lòng anh ta càng tức, anh ta nắm chặt tay mình.

Trong lòng anh ta đã quyết định một chuyện, chỉ cần Cao Phong xuống xe thì anh ta sẽ dạy dỗ Cao Phong một trận.

Nên anh ta sẽ để ch mấy người vệ sĩ đi theo cao Phong xuống xe, đánh Cao Phong một trận, rồi bọn họ tự bắt xe về nhà.

Nhưng mà đã qua mấy trạm Cao Phong không có ý định xuống xe.

Thông qua câu chuyện của Cao Phong và Lâm Hướng San thì Lê Tiểu Quyền cũng biết Cao Phong định đến Nội Thành.

Chuyện này làm cho Lê Tiểu Quyền càng mừng, nếu đến Nội Thành thì chẳng phải anh ta chính là người quyết định mạng sống của Cao Phong?

Đu sao đó cũng là địa bàn của anh ta.

Cao Phong là một người ở bên ngoài vào, đến Nội Thành thì anh ta cũng không viết mình sẽ chết như thế nào đâu.

Rất nhanh đã đến buổi trưa.

Trong tàu các nhân viên bắt đầu đẩy xe bán cơm hộp và đồ ăn vặt.

Có người mua cơm hộp, có người lấy đồ ăn vặt của mình ra, có người thì lấy mì gói ra ăn.