Rể Quý Rể Hiền

Chương 1801



Chương 1801

“Cậu nhìn viên đá này xem, trên viên đá có một ít vết nứt và đường nhăn thư thớt, mà phái trên của nó lại nhẵn nhụi. Chắc chắn đây là một viên đá tốt.” Ông chủ nói và chỉ vào một viên đá to bằng một quả bóng rổ.

“Nếu ông đã chắc chắn viên đá có ngọc thì làm sao oog không tự cắt đi?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.

Bây giờ ông chủ mới sửng sốt, sau đó ngại ngùng nở nụ cười.

Ông ta cứ nghĩ Cao Phong là một người trẻ tuổi, nên ông ta chỉ cần nói một hai câu là anh sẽ mua nhưng bây giờ nhận ra anh không phải là người dễ bị lừa.”

“Ông chu, ông không nói nữa à!” Cao Phong suy nghĩ nói.

“Khụ khụ.” Ông chủ hơi lúng túng trên trả vờ ho một cái.

Cao Phong cũng không để ý đến ông ta nữa, anh tập trung quan sát đá trên gian hàng.

Một số người bán đá thô khi nhìn thấy một người đổ thạnh mới thì sẽ nói như vậy làm cho những người kia tin và mua chúng.

Mà những người mới chơi không biết nhiều, cộng với tài ăn nói của chủ cửa hàng thì rất dễ dàng làm những người kia thấy đúng, cuối cùng thì tất nhiên sẽ mất sạch tài sản.

Nếu như ông chủ này chắc chắn trong viên đá có ngọc thì ông ta cần gì phải đi bán đá thô, ông ta trực tiếp cầm nó đi cắt không pahir dược khối tiền rồi à.

“Cậu Phong, đay là đèn pin này.” Khổng Duệ Chí đi về phía trước, sau đó đưa cho anh một cái đèn pin.

Cao Phong thuận tiện cầm vào trong tay, xem thử viên đá mà vừa ông chủ giới thiệu cho anh, rồi đi xem những viên đá khác.

“Em trai, cậu nói cũng đúng, vừa nãy tôi sai rồi, nhưng mà thật sự khối đá vừa tôi nói phẩm chất cũng không tệ!” ông chủ bình tĩnh nói.

Còn Khổng Duệ Chí nhìn một cái, rồi cũng gật đầu.

Nếu như là ông ta ông ta cũng chọn viên đá này.

“Cậu Phong, cái này có màu đen và trắng trên đá thì phải, cậu nhìn kỹ một chút đi.” Khổng Duệ Chí nhỏ giọng nói.

Cao Phong lại bật đèn pin lên và nhìn về phía viên đá kia một lần nữa: “Màu trắng loang, giống như răng ngựa. Tuy màu sắc không được đẹp, nhưng trong màu trắng loang lại có đinh sắt, nếu nó va vào người có thẻ làm người khác bị thương ở ben ngòi, còn chấm đen loang thì rất ít lên có thể nhìn thấy nó rõ ràng.”

“Độ dày của viên đá này hơi thái, nếu thả ra một độ dày thì chắc chắn sẽ tốt hơn, nên ông dừng gấp.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

Trong nháy mắt ông chủ bán đá thô kia kinh ngạc khi nghe thấu Cao Phong nói câu này, mà ông ta cũng không coi thường Cao Phon nữa, ông ta cũng thu hồi ý định lừa anh.

Người trẻ tuổi này không đơn giản như bên ngoài.

Khổng Duệ Chí cũng tợn to hai mắt, ông ta không nghĩ tới Cao Phong lại có kinh nghiệm xem đá phong phú như vậy.

“”Tăng! Tắng đi!

“Hì hì! Màu sắc này tôi thích, tôi ra một tỷ năm mươi triệu!”

“Một tỷ bảy trăm năm mươi!”

“Hai tỷ tám!”

Đột nhiên bên kia chuyền đến nhưng tiếng trả giá, hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Hóa ra có người đã tạo được ngọc từ đá thô, và ngay lập tức có người muốn mua.

“Cậu Phong, ở đây có rất nhiều thương nhân và những người yêu thích ngọc bích, Nên nếu xuất hiện loại ngọc bích tốt, thì họ sẽ ra giá ngay.”

“Nếu chủ nhân của viên gngoc thái giá cả phù hợp thì người đó sẽ bán luôn tại đây.” Khổng Duệ Chí nhỏ giọng giải thích cho anh.