Rể Quý Rể Hiền

Chương 1805



Chương 1805

“Ông chủ cho giá rẻ hơn được không.” Cao Phong hỏi.

“Ha ha!” Trong nháy mắt Lê Tiểu Quyền bật cười.

“Buồn cười, đi đổ thạch lại còn trả giá, đúng là thế giới của người nghèo có khác!”

Lê Tiểu Quyền rất khinh thường, loại người không có tiền thì đi đổ thạch làm gì?

Ông chủ dừng lại một chút nói: “Anh em à, cái này phải do may mắn. Nếu cậu mua bay trăm triệu mà nó ra ngọc thì đây chỉ mất một phần nhỏ thôi!”

“Mà chúng tôi chỉ kiếm tiền từ viên đá thô thôi, vì vậy cậu đừng mặc cả nữa, tôi chúc cậu ra được ngọc!”

Cao Phong cũng không nói sau vào việc vì mặc cả không phải là mục đích của anh.

“Không sao! Bảy trăm triệu cũng được, nhưng mà ông cho tôi viên đá này đi, coi như là thành hai chuyện tốt.” Cao Phong cầm lấy sợi len to bằng cỡ nắm tay.

Ông chủ nhìn qua một cái rồi sau đó xua tay nói: “Được rồi, cho cậu đấy.”

Có một số viên đá được coi là đồ vứt đi, thế nên chúng không đáng giá gì cả.

Cao phong đã đạt được mục tiêu của mình rồi, thì anh lập tức thanh toán tiền, chuẩn bị đi ra cắt đá xem một chút.

“Đi đi, đi cắt đá đi, viên đá này của cậu Hồng chắc chắn ra ngọc!”

“Mong là nó có thể ra. Chúng ta đã chuẩn bị có một tỷ bảy năm và hai tỷ mốt rồi.” Lê Tiểu Quyền chào hỏi mọi người.

Đúng là có rất nhiều người hứng thú với viên đá của Thương Tuấn Hồng nên mọi người tụ tập vây quay máy cắt đá.

“Cậu Phong, chúng ta cũng đi xem đi.” Khổng Duệ Chí nói một câu.

Cao Phong gật đầu một cái, vì trong tay anh cũng có đá nguyên thạch, chắc chắn phải đi ra chỗ cắt đá.

Nếu như có thể mở được viên ngọc quý thì anh không cần lãng phí thời gian ở đây nữa, đi về chuẩn bị để ngày mai tham gia tiệc sinh nhật của ông cụ Gia Cát.

Rất nhanh, mọi người đã bao vây xung quanh máy cắt đá.

Lần này, số lượng người vây quanh còn nhiều hơn lần trước.

Dù sao rất nhiều người để ý đến khối nguyên thạch kai của Thương Tuấn Hồng.

“Ông già, lúc cắt viên đá này ông cẩn thận một chút.”

Lê Tiểu Quyền ôm viên đá nguyên thạch có phẩm chất tốt kia đặt nó lên máy cắt.

Ở bên cạnh Thương Tuấn Hồng anh ta chính là một tên người hầu nhỏ.

“Đúng là một thằng ngu.” Cao Phong cười lạnh một tiếng, sau đó anh hơi lắc đầu.

“Từ hẵng nói cậu Phong, trước kia tôi không thấy như vậy giờ tôi đã thấy rồi.” Khổng Duệ Chí hơi dở khóc dở cười.

Ở nơi này người mà bọn họ không được đắc tội nhất chính là thầy cắt đ.

Bọn họ có kinh nghiệm rất phong phú, lúc cắt đá cũng rất chuyên nghiệp.

Mà nếu miếng nguyên thạch này cắt hỏng hay không cũng là ở trong tay bọn họ.

Hơn nữa phỉ thúy trong viên đá nguyên thạch cũng phải cắt từ góc độ khác nhau, thì giá trị của viện ngọc cũng khác nhau.

Nhưng thầy cắt đá nhiều kinh nghiệm nên bọn họ biết có thể cắt uống từ chỗ nào, kể cả trong đá có ít ngọc thì bọn họ sẽ cắt ra một miếng ngọc bích làm cho người khác nghĩ nó rất nhiều.

Trong trường hợp đó thì miếng ngọc đó rất có giá trị và sẽ có tán nhiều người tranh nhau trả giá.

Vì vậy thầy cắt đá là một người không được xúc phạm, vậy mà Lê Tiểu Quyền lại không biết điều này.

Thầy cắt đá nhíu mày khi nghe thấy lời nói của Lê Tiểu Quyền, nhưng ông ta không nói gì, chỉ chuẩn bị khởi động máy cắt đá.

“Ông cắt cản thân vào nếu không tôi giết chết ông.” Lê Tiểu Quyền lại nói thêm một cau nữa.

Lần này thầy cắt đá không nhịn được nữa, ông ta tắt máy cắt đá đi rồi nói: “Nếu ông chủ này không yên tâm thì ông có thể tự cắt?”

Một câu nói này làm cho Lê Tiểu Quyền không trả lời được.