Rể Quý Rể Hiền

Chương 1832



Chương 1832

Thương Tuấn Hồng trợn mắt nhìn Lê Tiểu Quyền một cái, anh ta hận không thể cầm một khối nguyên thạch đập vỡ đầu Lê Tiểu Quyền.

Cao Phong cũng không nhịn được bật cười một trận, hôm nay Thương Tuấn Hồng bị Lê Tiểu Quyền hại thảm rồi.

Thậm chí Cao Phong không nhịn được nghi ngờ, Lê Tiểu Quyền có phải là người nằm vùng mà khối tập đòn Đế Phong phái vào đây hay không?

‘Có cắt hay không đây, đừng đứng đây lãng phí thời gian.”

Cao Phong cố ý nhíu mày, sau đó anh thúc giục.

Nghe thấy câu nói này của Cao Phong thì đột nhiên Lê Tiểu Quyền quay đầu lại sau đó anh ta mắng to: “Cao Vũ, anh câm miệng lại cho tôi! Chuyện này các người có thể xen vào à? Cút ra chỗ khác đầu thai đi!”

“Hóa ra bôn dòng họ bé ở Nội Thành chỉ có kiến thức như vậy.” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi sờ cằm nói: “Không có tư chất cũng không sao, chỉ sợ tôi không có lúc tư chát thôi.”

“Anh bớt nói nhảm đi! Biết điều thì hãy đợi đấy!” Lê Tiểu Quyền chit mắng Cao Phong một câu.

Trong ánh mắt của Cao Phong lóe lên một tia rùng mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó hơi buồn cười.

“Cậu phong, chúng ta cứ nhẫn nhịn đã, bây giờ chưa phải là lúc chúng ta rêu rao ở Nội Thành.”

“Chờ khi kế hoạch của cậu hoàn thành thì chúng ta sẽ tính sổ với những người này.” Khổng Duệ Chí nhỏ giọng khuyên bảo anh một câu.

Cao Phong gật đầu một cái, nhưng anh không nói với Khổng Duệ Chí một câu.

Nhẫn nhịn, nhưng phải tùy trường hợp thôi.

Có một vài người và một số việc chúng ta mà nhịn một bước thì người đó lại muốn tiến lên một bước, mình càng nhẫn nhịn thì càng cảm thấy tức giận.

“Cắt đi! Cắt!”

Cuối cùng thì Thương Tuấn Hồng cũng đưa ra quyết định cắt khối nguyên thạch này, anh ta tự tay để khối nguyên thạch to bằng bàn tay vào máy cắt.

Thầy cắt đá uống một hớp nước, sau đó ông ta lại tìm đúng viền đá mà cắt xuống.

Lần này bánh xe cắt di chuyển vừa phải, khi dung dịch làm mát rửa sạch qua chỗ làm mát thì nó hiện lên một ánh sáng chói lóa.

“Này!” Người đàn ông trung niên vỗ tay một cái rồi tự tin nói: “Lần này ra rồi!”

“Thật sự là anh ta có thể mở được một khối ngọ quý.” Cao Phong híp mắt lẩm bẩm nói.

Thầy cát đá cũng nhìn thấy màu sắc này, ông ta sững sờ một chút rồi dừng lại động tác cát.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thương Tuấn Hồng vội vàng hỏi.

“Cậu Hồng,loại ngọc bên trong khối đá này…Tôi sẽ dùng giáy nhám để mở viên đá.” Thầy cắt đá suy nghĩ một chút, sau đó ông ta lập tức cầm giáy nhám ở chỗ đánh bóng lên.

Với bao nhiêu năm kinh nghiệm của ông ta về ngọc tỳ ông ta có thể biết nó là loại ngọc gì thông qua màu sắc.

Khối ngọc trong khối nguyên thạch này chỉ cần nhìn màu sắc là trái tim của thầy cắt đã đập mạnh.

Vì ông ta không muốn phá hủy vẻ đẹp của khối ngọc, nên ông ta quyết định sử dụng cách mài ngoại vi của đá để mở đá.

Mọi người xung quanh cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, bởi vì trong những lần mở ngọc này, đây là lần đầu tiên thầy cắt đá mở ngọc bằng dụng cụ mài.

Nghĩ đến đây thì rất nhiều người mở to mắt, nhìn về phía trước mong được nhìn rõ mọi thứ.

Thương Tuấn Hồng cũng xoa lòng bàn tay và đi theo thầy cắt đá đến chỗ đánh bóng.

Ngay sau đó, máy chà nhám được khởi động, và những vùng nguyên thạch xung quanh được chà nhám từng lớp, sau đó nó nhanh chóng được rửa trôi bằng dung dịch làm mát.

Khi lớp đá được bóc ra thì ánh sáng bên trong dần dần hiện ra.