Rể Quý Rể Hiền

Chương 1907



Chương 1907

“Tốt, thật tốt, cậu xem như đã thỏa mãn được mộng tưởng nhiều năm qua của lão già tôi đây.” Ông cụ Gia Cát nói đến đây, lại có chút hơi ngả người ra phía sau, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe được, nói: “ Sau khi bữa tiệc mừng thọ qua đi, cậu hãy đến sân sau tìm tôi.”

“Cảm ơn ông Gia Cát.”

Cao Phong vội vàng chắp tay trả lời ông cụ, trong lòng tảng đá lớn cuối cũng cũng rốt cục rơi xuống.

Ông cụ Gia Cát quả nhiên là một người thành tinh, liếc mắt có thể nhìn ra mục đích thực sự của Cao Phong.

Dù sao thì ông cụ cùng với Cao Phong cũng không có quen biết nhau, hôm nay cũng là lần thứ nhất gặp mặt, Cao Phong liền dâng lên ông cụ lễ vật quý giá như vậy, thực sự có chút không thể nào nói nổi.

Cho nên ông cụ Gia Cát liền lập tức suy nghĩ minh bạch, Cao Phong đây khẳng định là có chuyện muốn cầu giúp ông cụ.

Nếu như đổi thành những vật khác, cho dù Cao Phong có đưa cho ông cụ một thỏi vàng ròng, ông cũng sẽ không nhận lấy.

Thu nhận đồ vật của người khác, đây đều là những ân tình đã nợ, cũng sẽ rất khó để trả lại, nhưng đến thời điểm đó nếu Cao Phong đưa ra một chút yêu cầu vô lí nào, nó sẽ không dễ để nói chuyện

Nhưng mà đối với khối cực phẩm Long Thạch chủng ngàn năm hiếm thấy này, ông cụ Gia Cát thực sự là không thể thuyết phục chính mình từ bỏ, lại càng không thể tìm thấy lí do gì để từ chối anh.

Cho nên trong lòng ông cụ Gia Cát cũng đã quyết định tốt, sẽ thu nhận khối Long Thạch ngàn năm khó gặp này, chỉ cần yêu cầu của Cao Phong không phải quá quá đáng, ông đều sẽ để cho toàn bộ dòng họ Gia Cát đi hỗ trợ anh.

“Được rồi! Mau ngồi xuống đi! Mau ngồi xuống đi!” Ông cụ Gia Cát biết bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện, vội vàng chào hỏi Cao Phong ngồi vào chỗ.

Mà ngay lúc này, Thương Tuấn Hồng một mực nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.

“Ông Gia Cát! Khối phỉ thúy Long Thạch chủng này không không thể nhận được!” Thương Tuấn Hồng lúc này nói.

“Làm sao? Vì sao tôi lại không thể cầm?” Ông cụ Gia Cát khẽ nhíu mày quay người lại.

Một bên vừa nói, ông cụ Gia Cát còn đem khối phỉ thúy Long Thạch chủng này rụt rụt lại về sau, một bộ dạng chính là không thể bỏ ra được.

Ông cụ Gia Cát hỏi lên như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Thương Tuấn Hồng.

Thường Tuấn Hồng nghẹn đỏ mặt tía tai, sau đó cắn răng nói: “ Khối phỉ thúy này, chính là có lai lịch không đàng hoàng!”

Anh ta do dự mãi vẫn không dám nói đây không phải là khối phỉ thúy Long Thạch chủng.

Dù sao cũng là đại hội đổ thạch mở ra sự tình về khối phỉ thúy Long Thạch chủng này, cũng có rất nhiều người đều biết đến nó, mặc dù ông cụ Gia Cát không hỏi đến chuyện bên ngoài, nhưng cũng nhanh chóng sẽ biết được.

Cho nên anh ta chợt lóe lên suy nghĩ, chuẩn bị lấy lí do là lai lịch của viên phỉ thúy này để làm cớ thoái thác.

Dù sao thì tại đại hội đổ thạch hôm đấy cũng sẽ có người nhận ra khuôn mặt của Cao Vũ.

Nhưng mà, Thương Tuấn Hồng rất là tự tin, cho dù là người kia có thể biết rõ mình đổi trắng thay đen, thế nhưng tuyệt đối cũng không dám vạch trần mình.

Tuyệt đối sẽ không có ai vì một cái Cao Vũ nho nhỏ này, mà đi đắc tội với Thương Tuấn Hồng anh ta.

“Tại sao lại có lai lịch không chính thống?” Ông cụ Gia Cát khẽ nhíu mày.

“Cái khối phỉ thúy Long Thạch chủng này căn bản không phải đồ vật của Cao Vũ, chỉ có thể là anh ta cướp tới hoặc chính là anh ta trộm được.”

Lúc này, Thương Tuấn Hồng giống như điên, vì đạt được mục đích của anh ta mà đã không từ thủ đoạn nào, lại càng bắt đầu nói tào lao.

“Cướp tới sao?” Ông cụ Gia Cát một lần nữa lại nhíu mày.

Lúc này đã có rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía của Cao Vũ cũng phát sinh một ít thay đổi.

Nhưng thật đúng như Thương Tuấn Hồng anh ta đoán rất chuẩn, ngay ở giữa sân cũng có mấy người ngày đó có thâm gia đại hội Đổ thạch, cũng nghe được câu nói này của Thương Tuấn Hồng, trước đó là sừng sờ ngạc nhiên, sau đó tất cả đều thành thành thật thật mà cúi đầu xuống.