Rể Quý Rể Hiền

Chương 1913



Chương 1913

Ngay sau đó, cả một cái sân đang náo nhiệt như vậy trong nháy mắt rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch.

Bầu không khí lúc này vô cùng yên tĩnh giống như đi qua nghĩa địa lúc hai giờ đêm, không thể nghe được một giọng nói nào nữa cả.

Có người nhà họ Diệp ở thủ đô Hà Nội đến rồi sao?

Đây quả thật là nhà họ Diệp ở thủ đô sao!

Nhà họ Diệp hoàn toàn xứng đáng là dòng họ đứng đầu trong ba gia tộc lớn nhất đấy!

Là dòng họ có thực lực lớn nhất ở nội thành Hà Nội, đến cả năm dòng họ nhà họ Phạm cũng không sánh nổi với một dòng họ nhà họ Diệp.

Đồng thời bây giờ nhà họ Diệp còn có rất nhiều người đảm nhiệm các chức vị quan trọng ở phía bên trên, thế lực quả thật là rất khổng lồ.

Ngay cả một nơi ngọa hổ tàng long như nội thành Hà Nội, nhà họ Diệp cũng có thể làm được chuyện một tay che khuất cả nửa bầu trời!

Không nói đến nhà họ Thương, nhà họ Lê hay dòng họ Gia Cát thậm chí bao gồm cả nhà họ Phạm và nhà họ Đặng trong ba dòng họ lớn tất cả đều không có tư cách so sánh cùng với nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp trong nội thành Hà Nội, đó mới là người cầm quyền chân chính, không có bất kì một thế lực nào có thể chống lại được.

Lúc trước ở trong nội thành Hà Nội cũng không chỉ có mỗi một vài dòng họ như vậy, các dòng họ ít nhất có thể đếm hai bàn tay cũng đếm không xuể, phải có tới hơn mười cái dòng họ.

Nhưng lúc đó có mấy dòng họ không phục việc nhà họ Diệp cầm đầu, liền âm thầm hợp lại với nhau, chuẩn bị kéo nhà họ Diệp xuống ngựa.

Kết quả là như thế nào?

Chỉ trong có một đêm, mà cả nhà của mấy dòng họ lớn đều bị vấy máu, từ trong nội thành Hà Nội biến mất không hình không bóng.

Đồng thời bên phía trên cũng nhắc nhở một lời tới chuyện này, càng không có chuyện xử lý nhà họ Diệp theo luật này cả.

Có thể nghĩ ra được bối cảnh của nhà họ Diệp cực kì thâm hậu đến mức dọa người.

Từ đó trở về sau, địa vị của nhà họ Diệp rốt cuộc cũng không có bất kì ai có thể rung chuyển được nửa phần.

Trong giờ khắc này, toàn bộ người trong dòng họ Gia Cát trong sân này, ban đầu còn đang ung dung ngồi xuống, giờ phút này lập tức đứng lên tiếp đón.

Mà những người ban đầu luôn đứng thì lúc này lại càng đứng thẳng tắp.

Ở trong nội thành Hà Nội này, một chữ “Diệp” được xem như là sự tồn tại của trời.

Không có một ai dám can đảm khinh thường.

Ngay cả người cao ngạo như Phạm Thanh Nhiên, giờ phút này cũng khẽ vuốt cằm, thân thể đứng thẳng tắp, tiếp đón người nhà họ Diệp đi tới.

Sau một lát, một người chậm rãi đi từ ngoài cửa bước vào.

Tuổi tác người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ vest được may đo thủ công, nhìn tổng thể thì cực kì đơn giản, nhưng lại không mất đi lễ nghĩa.

Khuôn mặt gọc cạnh rất rõ ràng như được đao gọt búa bổ, một đôi mắt hổ sáng ngời có thần, dáng người cao to, làm cho người ta có cảm giác như một loại sức mạnh lớn.

Người này im lặng đứng thẳng, trong tay mang theo một cái hộp quà tặng được trang trí tinh xảo.

Bên ngoài của hộp quà có một chữ “Diệp” làm rung động lòng người.

Phóng tầm mắt ra toàn bộ khu vực nội thành Hà Nội này, cho dù là người cùng dòng họ Diệp cũng không dám trắng trợn lấy danh tiếng của nhà họ Diệp đi tặng lễ.

Người này không mang theo bất luận người bảo vệ nào, vỏn vẹn chỉ có một mình ông ta, nhưng lại để cho người ta một loại cảm giác chấn động như một loại thiên đao vạn mã nhào tới trước mặt.

“Trọng Dương Bình nhà họ Diệp, theo lệnh của gia chủ, đến đây để gửi lễ vật mừng thọ cho ông cụ Gia Cát.”

Khóe miệng của người đàn ông trung niên cong lên, sau đó hơi chắp tay.

Trọng Dương Bình nhà họ Diệp, được phong tước cấp giáo quan, không một người nào có can đảm dám khinh thường.

Nhưng mà, loại giáo quan này của ông ta, thì ở nhà họ Diệp cũng chỉ là một người bảo vệ kiêm lái xe mà thôi.