Rể Quý Rể Hiền

Chương 1919



Chương 1919

Lúc này Trọng Dương Bình ngừng thở, trùng to mắt, nắm chặt lấy chén tra trong lòng bàn tay, càng không thể tự chủ được nhắm chặt mắt lại.

Nhịp tim không ngừng tăng tốc, phảng phất như muốn nhảy ngay ra khỏi cổ họng.

Cho đến khi Cao Phong xuất ra một khối ngọc bội, Trọng Dương Bình lại sững sờ.

Như thế nào lại là một khối ngọc bội, rõ ràng là một mặt dây chuyền màu lam mà, vì sao lại thay đổi hình dáng?

Coi như vừa rồi là do ông ta hoa mắt, cũng không có khả năng nhìn mặt dây chuyền màu lam thành một khối ngọc bội đi?

“Cái này…” Trọng Dương Bình thật suy nghĩ không ra, con mắt nhìn chăm chú vào khối ngọc bội trên tay của Cao Phong.

Cao Phong không hoàn toàn cởi bỏ mặt dây chuyền bằng ngọc xuống, mà vẫn đeo dây chuyền lên cổ như cũ, chỉ để lộ mặt ngọc ra bên ngoài.

Viên mặt dây chuyền màu lam kia, ngay ở dưới cổ áo của Cao Phong mấy xăng ti mét, chỉ cần anh hơi dùng sức kéo lên một cái, nó liền hiện ra trước mặt mọi người.

Ông cụ Gia Cát cũng nhìn thoáng qua, sau đó cười hỏi: “Chất liệu của viên ngọc bội kia cũng không có điểm kỳ lạ gì.”

“Ông Gia Cát biết cái này được làm bằng vật liệu gì sao?” Cao Phong trong lòng hơi rung động.

Ông cụ Gia Cát nhìn một chút, sau đó đưa tay sờ sàng một chút, rồi nói: “Chắc là hợp kim titan hàng không đi, cũng không tính đến hàng hiếm gặp lắm.”

Cao Phong sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu.

Dù sao thì viên ngọc bội này xác thực cũng đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đây cũng là đồ vật mà ông cụ nhà họ Cao lưu lại cho anh.

Thậm chí có thể nói đây chính là di vật của ông cụ nhà họ Cao, ý nghĩa cũng vô cùng quan trọng.

Những người bình thường sẽ không nghĩ đến việc có hai thứ được treo trên một sợi dây chuyền, cho nên nhìn thấy viên ngọc bội này của Cao Phong cũng bình thản không có chuyện gì lạ cả, đều đã mất đi hứng thú.

Chỉ có Trọng Dương Bình, giờ phút này ngồi cũng không xong, đứng lên cũng không thích hợp, cả người trên ghế gấp đến nỗi uốn qua uốn lại, đâu còn có phong độ vững vàng như núi giống như trước kia.

“Cậu Cao Vũ này, cậu có lầm hay không? Cũng chỉ là một viên ngọc bội thôi sao?” Lúc này Trọng Dương Bình, không biết nên biểu đạt như thế nào, dẫn đến giọng điệu của anh ta có chút cứng nhắc.

“Đúng vậy, vì sao thầy Dương Bình lại hỏi như vậy?” Mặt của Cao Phong không có đổi sắc.

Trọng Dương Bình trên mặt cũng mang một vẻ bình tĩnh, ông ta đã đi đến địa vị này, đã có thể không lộ ra vui mừng cũng như buồn.

“Không có, tôi cũng chỉ là hiếu kì thôi, cảm thấy một loaị sợ dây chuyền như vậy không xứng đôi với một loại vật phẩm bình thương như vậy.” Trọng Dương Bình bất đắc dĩ giải thích.

Chẳng lẽ là do anh ta thực sự hoa mắt nhìn nhầm?

Trọng Dương Bình không tin.

Ông ta chưa bao giờ từng xuất hiện ảo giác, làm sao hết lần này đến lần khác lúc vừa rồi bị hoa mắt.

“Không sai, ngọc bội này đối với tôi không hề bình thường.” Giọng điệu của Cao Phong cực kì nghiêm túc.

Trọng Dương Bình khẽ gật đầu, trong lòng đang suy tư điều gì đó.

Ông ta đang suy nghĩ, muốn cho Cao Phong lấy hết toàn bộ ngọc bội xuống, để anh ta nhìn kỹ một chút.

Nhưng trong đầu ông ta lúc này bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác.

Trong đầu Trọng Dương Bình nảy sinh ra ý nghĩ này, anh ta liền nhìn chằm chằm vào Cao Phong một lúc, nhưng vẫn là bỏ cái ý nghĩ này đi.

Sau đó, Trọng Dương Bình lại cùng ông cụ Gia Cát nói chuyện một hồi, rồi nhanh chóng tạm biệt rời đi.

Ông ta không biết xử lí chuyện này như thế nào, cho nên nghĩ vẫn nên quay về nhà họ Diệp tìm vị kia thương lượng tốt một phen, rồi tính toán sau.