Rể Quý Rể Hiền

Chương 1933



Chương 1933

Chỉ cần bên kia là ông cụ Gia Cát sắp xếp được thời gian, sẽ có thể có cơ hội được gặp mặt người đứng đầu của nhà họ Phạm.

Khi điều đó xảy ra, tự anh nói chuyện trực tiếp với gia chủ nhà họ Phạm.

Cao Phong tự tin rằng mình chắc chắn sẽ có thể thuyết phục gia tộc nhà họ Phạm từ bỏ việc hỗ trợ cho Cao Anh Hạo và những người khác, mà thay vào đó là quay lại hỗ trợ, giúp đỡ cho chính bản thân anh.

Ngay cả khi việc đó không giúp ích được gì cho bản thân đi chăng nữa, Cao Phong tin chắc rằng gia chủ nhà họ Phạm cũng sẽ hủy bỏ sự giúp đỡ dành cho Cao Anh Hạo và những người khác.

Cao Phong chỉ cần thời gian ba ngày mà thôi.

Chỉ cần nhà họ Phạm cho anh thời gian ba ngày, Cao Phong tự tin có thể thay đổi tình hình hiện tại bây giờ của nhà họ Cao.

Tại văn phòng.

Trong mấy ngày nay, thỉnh thoảng có tin tức từ thành phố Đà Nẵng truyền đến rằng các nhánh chính của Khối tập đoàn Đế Phong đang phải gánh chịu những thảm họa.

Cao Phong chỉ có thể nói với bọn họ một chữ: “Chờ!”

Chờ sau khi anh thành công ở Hà Nội quay trở về, chờ anh có ý chí trở lại Hà Nội, thì đó chính là ngày phản công.

Tất cả những thứ mà Cao Anh Hạo đã được hưởng không chỉ bị tống hết ra ngoài mà hơn nữa còn bị trả lại gấp mười lần trăm lần!!

Và ngày đó chắc chắn không còn xa nữa đâu.

Cho dù nhà chính của nhà họ Phạm có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, với sự tiến cử riêng của ông cụ Gia Cát, cũng không thể không giữ cho mình chút thể diện.

Cùng với những thẻ bài mà Cao Phong đã chuẩn bị sẵn để đem đến, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ quay ngược lại giúp đỡ cho Cao Phong, đó là một kết cục không thể không hoàn mỹ hơn.

Sau khi giải quyết xong biến cố lớn này, tảng đá lớn về những khúc mắc trong lòng Cao Phong cuối cùng cũng đã được trút ra, rơi hết xuống đất.

Gánh nặng trên cơ thể được trút bỏ, dây thần kinh khi căng cứng hết lên cũng đã được thả lỏng ra.

Cao Phong lái xe, đột nhiên đánh tay lái một cái, quay xe đi sang hướng khác, hướng chạy tới ngoại ô của Bắc Kinh.

Hôm nay nhìn thấy ông cụ Gia Cát, lại còn được cùng ông cụ Gia Cát chơi vài ván cờ, chính vì vậy đã khiến cho tâm trạng Cao Phong lúc này rất phức tạp.

Chính vì có tình cảm với nhau cho nên chúng ta mới có thể được gọi là người, và là loại động vật thượng đẳng, động vật bậc cao.

Ông cụ Gia cát và Cao Phong thực sự là rất giống nhau.

Dù bất luận là tuổi tác, thói quen sinh hoạt, hay kể cả là khi trao đổi phương thức của hai người trong lúc đánh cờ vây đều rất giống nhau.

Thực ra mà nói, trong lúc chơi cờ, trong đầu Cao Phong hiện lên chỉ toàn là hồi ức xưa cũ.

Thậm chí, trong thoáng chốc nào đó, anh đã coi ông cụ Gia Cát giống như là ông cụ Cao.

Anh cảm nhận dường như chẳng khác nào đang cùng ông cụ Cao đánh cờ vây.

Năm đó, khi anh vẫn còn trẻ, thậm chí còn không có bàn đọc sách, vì vậy ông Cao đã cùng chơi cờ với anh.

Ngồi nghiêm nghị trên ghế, chân của Cao Phong buông thõng xuống lơ lửng trên không trung.

Nhưng bây giờ đã hơn mười năm trôi qua.

Đến khi Cao Phong có thể ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trên ghế và có thể quyết đấu với ông Cao một ván, thì ông Cao đã già mất rồi…