Rể Quý Rể Hiền

Chương 2225



Chương 2225

Người đàn ông trung niên này chạy cực kì nhanh, làm cho người ta cảm thấy ông ta rất điêu luyện.

Phạm An Quốc biết đây là bảo vệ bên người ông cụ nhà họ Phạm.

“Ông chủ, ông cụ bảo ông qua đó.” Người đàn ông trung niên nói thẳng vào vấn đề.

“Đi thôi.” Phạm An Quốc gật nhẹ đầu, sau đó mở cửa ra rời đi.

Trong phòng.

Phạm Thanh Nhiên tựa lưng vào cửa phòng, khuôn mặt ngơ ngác đứng đờ ra.

Vừa rồi Phạm An Quốc nói như vậy, từng chữ truyền vào tai của cô ta một cách rõ ràng.

Phạm Thanh Nhiên ngây người thật lâu, bỗng nhiên run rẩy chớp mắt hai lần, ngay sau mắt cô ta đỏ hoe.

Cô ta không dám tin, mình sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai, hoặc một chuyện nào đó, có thể làm tâm trạng của cô ta rối loạn.

Nhưng lúc này, vì một đứa con rơi dáng dấp bình thường, xuất thân từ một gia tộc thấp hèn, tâm trạng cô ta lại dao động dữ dội như vậy.

Nghe nói, hình như Cao Phong đã có gia đình, vậy hành vi này của cô ta được xem là gì?

Phạm Thanh Nhiên không thể tin nổi chính mình lại thay đổi nhiều như thế?

Nhưng thứ như cảm xúc, một khi đã phát triển mạnh mẽ, ai mà không chế nổi chứ?

Phạm Thanh Nhiên khẽ nhăn mũi, sau đó chậm rãi đi về phía giường như một con cương thi.

Trên gương mặt trắng nõn, mềm mại, xinh đẹp bỗng chảy xuống một hàng nước mắt trong suốt.

Sau khi giọt nước mắt này chảy ra, cảm xúc của Phạm Thanh Nhiên tựa như bị pháo hoa nổ tung.

Nước mắt tràn ra như nước vỡ đê, không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu chảy không ngừng.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không muốn như vậy…”

Hơn hai mươi năm nay, đây là lần thứ nhất Phạm Thanh Nhiên nói hai chữ này.

Phạm Thanh Nhiên ngã xuống giường, vùi đầu vào trong chăn, khóc rống lên.

Lúc cô ta đối mặt với Cao Phong thì căn bản là không nói nổi câu xin lỗi, nhưng lúc này một mình một chỗ, không còn kiềm chế được cảm xúc nữa.

“Xin lỗi, xin lỗi, đây không phải kết quả mà tôi muốn. Thật sự không phải…”

Phạm Thanh Nhiên không ngừng thút thít. Mắt cô tràn ngập nước mắt nóng hổi, đồ vật trở nên mơ hồ không rõ.

Hai phút sau, Phạm Thanh Nhiên đột nhiên ngồi dậy, tự nhủ: “Không được, mình nhất định phải nói rõ ràng với anh ấy, tại sao anh ấy lại hiểu lầm mình! Tại sao anh ấy lại trách oan mình!”

Phạm Thanh Nhiên vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, tìm số điện thoại của Cao Phong rồi gọi tới.

“Tút! Tút!”

Trong điện thoại vang lên tiếng chờ đợi kết nối, một tiếng lại một tiếng vang lên, tâm trạng Phạm Thanh Nhiên cũng không ngừng thấp thỏm theo âm thanh chờ nghe máy.

“Xin chào, người bạn gọi đang bận, xin hãy gọi lại sau.”

Không hề nghi ngờ, Cao Phong ngắt điện thoại của cô ta.

Phạm Thanh Nhiên hơi nghiến răng, chưa từ bỏ ý định gọi lại lần nữa.

Lần này vừa mới vang hai tiếng đã bị Cao Phong dập máy lần nữa.

Phạm Thanh Nhiên sửng sốt mười giây, gọi lại lần thứ ba.

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã tắt, xin chờ một chút rồi gọi lại.”

Nghe thấy giọng nói này, Phạm Thanh Nhiên hoàn toàn hết hi vọng.

Cao Phong thậm chí còn không muốn cho cô ta cơ hội giải thích.

Không hề có ý muốn nghe lời cô ta giải thích.

“Tại sao vậy, tại sao lại như vậy!”

Phạm Thanh Nhiên hai tay ôm chặt điện thoại, chậm rãi đặt ở trước người, nước mắt lần nữa chảy xuôi mà ra.

Cô ta vẫn cho rằng chỉ vì mình vi phạm lời hứa nên hơi áy náy với Cao Phong.

Nhưng mãi đến lúc này rồi, cô ta không thể không thừa nhận. Cao Phong đã trở thành một hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta.

Anh kiên cường, nụ cười của anh lạnh lùng u ám. Anh dũng cảm không sợ ai, không ai sánh bằng khí phách của anh, anh… Đầu đội trời chân đạp đất…

Mỗi một câu anh nói, mỗi một chuyện anh làm đều quanh quẩn không ngừng trong lòng Phạm Thanh Nhiên.