Rể Quý Rể Hiền

Chương 2414



Chương 2414

“Có ý gì nha? Anh nói gì em nghe không hiểu?” Phạm Thanh Nhiên tròn mắt nhìn anh.

Cao Phong không giải thích, nhìn con đường thoáng đãng trước mắt, anh thuận tay mở đèn xe lên.

Hiện tại người nhà họ Phạm đúng là không giáp mặt đối địch với Cao Phong.

Nhưng họ an bài Phạm Thanh Nhiên đến đây làm gì?

Muốn dùng mỹ nhân kế sao?

Cho nên Cao Phong mới nói người nhà họ Phạm đổi một phương thức khác tới đối phó mình!

“Được rồi, chúng ta không nói vòng vo nữa! Hôm nay anh đi gặp những người khác, tại sao lại bỏ qua và lờ em đi? Nói thế nào thì em cũng giúp anh một việc lớn mà? Anh đối xử với em như thế à?”

Phạm Thanh Nhiên nói khiến Cao Phong á khẩu không đáp lại được.

Cao Phong trọng tình nghĩa, lại tri ân báo đáp.

Phạm Thanh Nhiên quả thật đã giúp đỡ anh, nên lúc này anh cũng không biết nên nói gì nữa.

Nói gì thì nói, anh có thể giải quyết chuyện ở Bắc Ninh nhanh như vậy, phần lớn công lao là của Phạm Thanh Nhiên.

“Được rồi, em không có ý lấy chuyện này ra bức ép anh. Dù sao ngày mai anh cũng đi rồi, buổi tối cuối cùng ở Bắc Ninh, anh ở bên em một lát cũng không được à?”

Phạm Thanh Nhiên nói cực kỳ thành khẩn, trong mắt cũng vô cùng chân thành.

Cao Phong trầm mặc chốc lát, nói: “Được rồi, cùng đến tiệc rượu đi.”

“Vậy không phải là tốt rồi sao?” Phạm Thanh Nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

Cao Phong không nói nữa, anh chuyên tâm lái xe.

Đến một đoạn đường nọ, phía trước bị mấy cái xe chặn lại.

“Này anh bạn, đừng chạy tới nữa, tới nữa cũng không qua được, bây giờ là giờ tan tầm, kẹt xe rồi.”

Hai thanh niên tiến lên chặn xe Cao Phong lại.

Anh khẽ nhíu mày, con đường này mà cũng bị tắc?

“Không thể nào, em là người bản địa, sao lại không rõ tình hình giao thông được. Con đường này chưa từng bị kẹt xe.” Phạm Thanh Nhiên ló đầu ra nói.

“Phía trước có hai tên ngốc tông xe vào nhau, ngay giữa đường luôn. Hai người nhanh đi đi, đợi lát nữa mấy xe phía sau tới là không đi được nữa đâu.” Hai gã thanh niên lại hối thúc.

“Bọn tôi đi khu thương mại Kiên Thành, phải đi thế nào bây giờ?” Phạm Thanh Nhiên không biết làm sao.

“Đi vòng qua bên kia, thấy con đường đó không? Đi vào đó khoảng năm trăm mét rồi rẽ trái. Lái xe thêm một km nữa là ra được đường chính.”

Một người chỉ vào đường nhỏ cách đó không xa, nghiêm túc nói với Cao Phong.

“Được, cảm ơn.”

Cao Phong cũng không nghĩ nhiều, nói cảm ơn xong rồi lái xe qua bên đó.

“Cao Phong, anh thấy chưa, ngay cả vận mệnh cũng muốn chúng ta đơn độc bên nhau lâu hơn đó.” Phạm Thanh Nhiên nhân cơ hội này lại bắt đầu thi triển chiêu thức tán trai của mình.

Cao Phong không biết làm gì ngoài việc lắc đầu, anh đánh tay lái, rẽ vào hẻm nhỏ chỉ đủ một chiếc xe chạy.

Mà sau khi hai gã thanh niên kia thấy xe Cao Phong rẽ vào ngõ nhỏ, họ lập tức lôi di động ra gọi điện.

“Mục tiêu đã đến, mục tiêu đã đến, chuẩn bị làm việc.”

Thanh niên vừa gọi điện thoại, vừa bước nhanh đến chỗ mấy cái xe phía trước.

Con đường vốn tưởng đang bị kẹt xe bỗng trở nên thoáng đãng khi hơn mười chiếc xe đồng loạt vụt đi.

Hơn mười chiếc xe này quay đầu chạy về phía Cao Phong vừa đi tới.

Lúc này, bỗng nhiên Cao Phong cảm thấy có gì đó không đúng.

Thanh niên kia nói với anh rẽ trái rẽ phải gì đó, nhưng anh đã đi mấy phút, vẫn không thấy ngã rẽ nào.

Chỉ có một con đường thẳng, vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ một chiếc xe đi qua.

“Có gì đó không đúng!”

Cao Phong hạ kính xe, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Đèn đường bị hỏng, tầm nhìn rất kém.

Anh phải mở đèn chiếu xa mới sáng hơn một chút.

Cao Phong đã có kinh nghiệm với trường hợp này.

Lúc đó một mình đến Bắc Ninh, anh bị đám trâu điên chặn trong ngõ nhỏ.