Rể Quý Rể Hiền

Chương 2453



Chương 2453

“Tôi thật sự rất thoải mái!”

Cao Phong lại tiến lên đạp vào người Lê Tiểu Quyền.

Thương Tuấn Hồng lúc này cũng đã tỉnh giấc, nhưng anh ta vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, sợ anh giận cá đập chậu.

“Anh Phong, chuyện này không thể nào trách em được, là cô ta bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn, cho nên chủ động đến tìm anh, không tin anh có thể hỏi Thương Tuấn Hồng.” Lê Tiểu Quyền nghiêm túc giải thích.

“Cậu tốt nhất nói thật cho tôi biết, tối hôm qua rốt cuộc cậu đã bỏ cái gì vào trong rượu?” Trong lòng Cao Phong vô cùng khẩn trương.

Lê Tiểu Quyền sửng sốt, còn thật thà trả lời: ‘Lúc đó em thấy anh uống bao nhiêu cũng không say, liền cho người bỏ một chút thuốc vào trong đấy, còn những thứ khác đều không có bỏ vào.”

“Cậu chắc chắn? Không có bỏ loại thuốc nào vào trong rượu?” Cao Phong trừng mắt nhìn Lê Tiểu Quyền.

“Em thề! Tuyệt đối không có! Em còn giữ lại loại thuốc đó trong người đây.” Lê Tiểu Quyền giơ tay cam đoan.

“Được rồi, dừng lại! Đừng nói chuyện này nữa, đưa tôi ra sân bay đi.”

Cao Phong nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy vô cùng đau đầu, liền xua tay đi ra ngoài.

“Được! Được!” Lê Tiểu Quyền vội vàng lên tiếng trả lời.

Cao Phong bước ra ngoài đợi, Lê Tiểu Quyền cùng Thương Tuấn Hồng vội vã đi ra.

“Anh Phong, theo sự phân phó của anh, em đã thông báo với những người khác.” Lê Tiểu Quyền báo cáo.

“Được, đi thôi.” Cao phong khẽ gật đầu nói.

Ngày hôm qua anh đã thông báo với mọi người rằng hôm nay anh sẽ rời đi, tuyệt đối không cho phép ai đến tiễn.

Nếu không, mọi người đến tiễn anh đông như thế, Cao Phong thật sự không quen.

Mọi người không ai dám cãi lời Cao phong, cho nên hôm qua đều đã nói tạm biệt với anh.

Trên đường đến sân bay, Lê Tiểu Quyền tự mình lái xe, Thương Tuấn Hồng ngồi ở vị trí ghế lái phụ, còn Cao phong ngồi ở ghế sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rốt cục, cũng đến lúc trở về nhà, loại tâm tình này, khó có thể hình dung ra được.

“Còn về chuyện của Lâm Chí Linh, cô ta muốn có bao nhiêu tiền liền đưa cho cô ta.”

“Mặt khác, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cậu ở bên này thay tôi xử lý cô ta, đừng để cô ta đến quấy rầy cuộc sống của tôi.” Cao Phong bớt chút thời gian để nói về cô ta.

“Yên tâm đi anh Phong, nếu em đã ra tay thì anh không phải lo.” Lê Tiểu Quyền nghiêm túc gật đầu.

Cả một quãng đường dài không ai lên tiếng, xe hướng về phía sân bay mà phóng đến.

. . .

Dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Cao Phong, cho nên toàn bộ những người trong khu kinh doanh Kiên Thành không dám đi tiễn anh.

Tuy nhiên, Cao Phong đã thông báo cho đám người Lâm Bạc Triệu rằng hôm nay anh sẽ trở về.

Ngoài ra, anh còn đặc biệt dặn dò không để cho Kim Tuyết Mai biết, anh muốn tạo cho Kim Tuyết Mai một bất ngờ.

Đồng thời, trong lòng anh cũng không ngừng dâng lên cảm xúc áy náy, cảm thấy khó đối mặt với cô.

Đêm qua, chuyện gì đã xảy ra, Cao Phong thật sự không nhớ rõ.

Nhưng mà, nhìn cảnh tượng hai người cùng nằm trên một chiếc giường trong tình trạng không một mảnh vải che thân, anh liền hiểu đêm qua đã phát sinh ra chuyện gì.

Cảm thấy niềm tin mà cô dành cho anh đã bị phản bội, điều này khiến anh vô cùng xấu hổ.

Nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra, Cao Phong cũng là bất đắc dĩ.

Trong lòng anh không ngừng nghĩ, đợi sau khi trở về, liền trực tiếp thừa nhận với Kim Tuyết Mai.

Lê Tiểu Quyền cùng Thương Tuấn Hồng đưa Cao Phong ra sân bay, liền lái xa trở về.

” Lê Tiểu Quyền, cậu gấp cái gì chứ? Chuyến bay còn một lúc nữa mới cất cánh, cậu còn sợ không thể nói chuyện cùng anh Phong nữa hay sao?”

Thương Tuấn Hồng một tay giữ chặt lê Tiểu Quyền, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Đi nhanh đi, tôi còn muốn quay về hỏi Lâm Chí Linh, có phải hôm qua đã cùng anh Phong làm chuyện kia. . .” Trái tim Lê Tiểu Quyền vô cùng háo hức, hưng phấn đến mức xoa hai bàn tay vào nhau.

“Thật sao, chuyện này mà cậu cũng dám hỏi?” Thương Tuấn Hồng sửng sốt.

“Vậy thì sao chứ, nhanh lên đi, anh Phong đã ở trong nội thành hơn một tháng, tôi cũng chưa thấy anh ấy đi tìm phụ nữ bao giờ, lần này nhất định phải đến hỏi xem sao.” Lê Tiểu Quyền lôi kéo Thương Tuấn Hồng, trực tiếp đi vào tòa nhà quản lí.

“Này, này, là phòng này.” Lê Tiểu Quyền hưng phấn giống như một kẻ thần kinh, không ngại mà gõ cửa.