Rể Quý Rể Hiền

Chương 2476



Chương 2476

“Bây giờ Thủ đô Hà Nội có thể lấy ra bao nhiêu lực lượng đã dự trữ hả? Cả bên Tam Giác Vàng nữa?” Cao Phong nhìn về phía mọi người, tính toán lực lượng tham gia một chút.

“Thủ đô Hà Nội có thể lấy ra thêm bốn triệu binh sĩ, nhưng không có nhiều người có thể sử dụng được vũ khí hạng nặng.” Lâm Vạn Quân báo cáo ngay tức khắc.

Nếu tính toàn bộ thì chỉ riêng Thủ đô Hà Nội đã có hai mươi triệu binh sĩ rồi.

Nhưng lại có người không thích hợp tham gia vào cuộc chiến với nhà họ Cao.

Cao Phong khẽ gật rồi nhìn về phía Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

“Binh sĩ Phong Hạo ở Tam Giác Vàng tổng cộng có hai trăm tám mươi tư triệu binh sĩ.”

“Nếu được trang bị vũ khí hạng nặng và vũ trang đầy đủ thì chúng ta có khoảng một trăm triệu binh sĩ.” Long Tuấn Hạo vội vàng báo cáo.

Con số một trăm triệu này là chỉ những binh sĩ tinh nhuệ đã được vũ trang đầy đủ và huấn luyện kĩ lưỡng, họ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ cần có lệnh của chủ nhân.

“Điều động tất cả một trăm triệu binh sĩ đó tới đây ngay lập tức.” Cao Phong ra lệnh.

Một trăm triệu người không phải ít, nhưng Cao Phong cũng không thấy nhiều.

Sư tử vồ thỏ còn phải dốc hết sức lực. Huống chi lần này đối phương lại là con vật khổng lồ như nhà họ Cao.

Chính vì thế nên anh không được phép coi thường.

“Anh Phong, bên kia…” Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày.

“Bên kia không có vấn đề gì cả, tôi sẽ chuyển lời tới họ. Người ở Thủ đô không phái người tới giúp chúng ta tấn công nhà họ Cao, nhưng nếu người của chúng ta tiến quân vào đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cao Phong không để ý mà xua xua tay.

“Nhưng tôi vẫn nghĩ là người ta sẽ chú ý đến chuyện nhập cảnh, e là lần này không giống với lần trước, quân ta sẽ không thể tấn công trực tiếp vào Thành phố Đà Nẵng được đâu.”

“Gần đây việc kiểm soát ở Thành phố Đà Nẵng rất nghiêm ngặt, không biết có phải là do nhà họ Cao đã nói gì đó hay không.” Liễu Tông Trạch nhẹ giọng hỏi.

Cao Phong nghe vậy thì hơi sững người, có điều với thái độ hiện tại của nhà họ Phạm thì chắc chắn họ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy đâu.

Khả năng duy nhất có thể xảy ra đó là nhà họ Cao có người hoạt động ở Thành phố Đà Nẵng. Thế nên họ mới có thể âm thầm vi phạm lệnh trên để trợ giúp nhà họ Cao như thế.

“Không có gì, tôi sẽ đến Thủ đô để đàm phán về chuyện này, nếu thực sự không còn cách nào khác thì trước hết cứ để toàn bộ binh sĩ tiến quân vào Thủ đô Hà Nội, sau đó chúng ta cùng nhau dấy binh sang Thành phố Đà Nẵng là được. Chẳng qua là tốn thêm một chút thời gian nữa thôi, tôi đã chờ lâu như vậy rồi, chờ thêm một hai ngày cũng không có vấn đề gì cả.” Cao Phong híp mắt.

“Vậy thì được.” Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch gật đầu ngay tức khắc.

Lâm Vạn Quân còn dặn dò thêm: “Nhất định phải đem hỏa lực hạng nặng tới, trong khoảng thời gian này, Cao Anh Hạo cũng chiêu mộ rất nhiều binh sĩ ở Thành phố Đà Nẵng và trang bị không ít vũ khí hạng nặng đâu.”

“Trận chiến lần này chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn những lần trước rất nhiều, cho nên chúng ta không thể chuẩn bị qua loa được.”

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch liếc nhìn nhau một cái rồi cười sâu xa mà nói: “Lão Lâm yên tâm đi, về chuyện này thì ông không cần phải lo lắng, đến lúc đó chúng tôi sẽ khiến mọi người kinh ngạc cho mà xem.”

Cao Phong không nghĩ ngợi nhiều về lời nói của Long Tuấn Hạo mà chỉ đưa tay nâng cằm rồi suy nghĩ đến chuyện khác.

“Trong vòng hai ngày có thể làm xong những việc này không?” Một lát sau Cao Phong ngẩng đầu lên hỏi.

“Chỉ cần hai ngày thôi anh Phong, chỉ cần anh nói đi là đi.” Long Tuấn Hạo bày tỏ thái độ ngay lập tức.

Những người còn lại cũng gật đầu, bày tỏ rằng bản thân họ cảm thấy không có vấn đề gì cả.

Cho hai ngày để chuẩn bị thì chắc chắn sẽ không có sơ suất gì cả. Vì cả trăm triệu binh sĩ ở Tam Giác Vàng tiến quân sang đây nên mới cần một chút thời gian. Vì dù sao số lượng binh sĩ cũng rất nhiều mà họ còn mang theo cả vũ khí hạng nặng nữa.

Nếu không phải có sự bảo đảm của nhà họ Phạm thì chắc chắn đám người Cao Phong sẽ không thể bước nửa bước vào Việt Nam.

“Được, vậy thì hai ngày sau chúng ta sẽ tiến quân vào Thành phố Đà Nẵng, chém bay đầu chó của Cao Anh Hạo.” Cao Phong từ từ đứng dậy.

Lúc này, không còn bất cứ người nào có thể ngăn cản anh được nữa.

“Đúng rồi cậu Phong, Thị trấn Biển Đông vẫn luôn gửi thư đến hỏi bao giờ chúng ta hành động.” Lâm Vạn Quân mở lời.

Nhắc tới Thị trấn Biển Đông, Cao Phong nhớ ngay đến những chiến binh dũng mãnh của Hoàng Phủ Đao Hàn. Nhưng sau khi trầm ngâm suy nghĩ vài giây thì anh chỉ khẽ lắc đầu một cái.

“Trận chiến lần này chúng ta sử dụng vũ khí hạng nặng là chính. Mặc dù những người ở Thị trấn Biển Đông có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ nhưng họ cũng chỉ là những người có máu thịt bình thường, không thể dùng thân chống lại sức mạnh của vũ khí hạng nặng được. Nên chúng ta không cần gọi họ tới đây đâu.” Cao Phong nhẹ giọng nói.