Rể Quý Rể Hiền

Chương 2506



Chương 2506

Đưa ra loại yêu cầu này, tự bản thân Phạm Thanh Nhiên cũng cảm thấy cô ta cực kỳ vô liêm sỉ, nhưng một khi người phụ nữ rơi vào lưới tình thì vô cùng điên cuồng.

Hoàn toàn không có lý trí suy nghĩ kỹ mọi chuyện.

“Tôi không thể chung đụng người đàn ông của mình với người khác!” Kim Tuyết Mai mấp máy môi.

“Vậy thì cô rời khỏi đây đi, cô nên hiểu rõ thân phận của mình, cô không giúp Cao Phong được.”

“Còn tôi thì có thể! Tôi có thể giúp anh ấy hoàn thành tất cả mọi chuyện anh ấy muốn làm, cô hiểu chứ?” Phạm Thanh Nhiên cố gắng biểu hiện vẻ nóng giận.

Kim Tuyết Mai không trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của mình, trong lòng vô cùng rối loạn.

Rốt cuộc cô ở bên Cao Phong chỉ kéo chân anh ấy.

Vẫn nên nhẫn nhịn mà buông tay, cho anh ấy một tương lai tốt hơn.

Đối với tình yêu tha thiết mà Kim Tuyết Mai dành cho Cao Phong, dường như lựa chọn này cũng không khó khăn cho lắm.

Kim Tuyết Mai đã hiểu rõ ý nghĩa của câu “Có một thứ tình yêu gọi là buông tay”.

“Tôi có thể để cô sinh đứa bé ra, sau đó tôi sẽ nuôi nấng, chăm sóc nó.”

“Không thể!” Kim Tuyết Mai bỗng hét lên một tiếng.

Phụ nữ có thể yếu đuối nhưng người làm mẹ thì không.

Phạm Thanh Nhiên muốn bé cưng của cô, cô có chết cũng không thể để cô ta được như ý.

“Vậy thì tùy cô! Dù sao thì cô rời khỏi đây là được.” Phạm Thanh Nhiên nhíu mày, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

“Tôi đếm đến năm, cô không đi thì tôi sẽ đi.”

“Nhưng trước khi tôi đi thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cha tôi, gỡ bỏ tất cả những trợ giúp của ông ấy cho Cao Phong.”

Phạm Thanh Nhiên nói xong câu đó thì rút điện thoại di động ra, tra số của Phạm An Quốc, chuẩn bị ấn gọi.

“5, 4, 3…” Phạm Thanh Nhiên bắt đầu đếm ngược, ngón tay dần dần dịch chuyển tới nút gọi.

Trong lúc đó, trong đầu Kim Tuyết Mai lướt qua hàng trăm ngàn ý nghĩ, vô số hình ảnh hiện lên.

Vì để trở lại nhà họ Cao, Cao Phong cố gắng hết sức mình trấn áp thành phố Hà Nội, mò mẫm ở thị trấn Biển Đông, rồi lại một thân một mình đến thủ đô gây dựng lực lượng.

Khoảng thời gian đó, dù cô chưa từng bước chân khỏi núi Bồng thiên thì cô cũng biết khối tập đoàn đế phong bị Cao Anh Hạo chèn ép gần như sắp sụp đổ.

Vất vả lắm mới có ngày ngẩng cao đầu được, chờ đến khi có cơ hội, nếu như vì sự ích kỷ của bản thân cô khiến Cao Phong mất đi những thứ này…

Cô không thể như vậy!

“1!” Phạm Thanh Nhiên đếm hết thì muốn nhấn nút gọi.

“Chờ chút!” Kim Tuyết Mai vội vã chống một tay lên mặt bàn, ngăn cản Phạm Thanh Nhiên: “Được rồi! Tôi…”

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn vang lên, cửa phòng bị ai đó đá văng.

Lực đạo này vô cùng mạnh mẽ, khiến cả căn biệt thự đều chấn động.

Cánh cửa này được làm bằng thép chống trộm, đột nhiên bị đá đổ nên chuông cửa kêu lên inh ỏi.

“Răng rắc.”

Cánh cửa phát ra một tiếng rắc rồi đổ uỳnh xuống đất, tiếng chấn động phát ra lần thứ hai.

Ngay cả khi sàn nhà được lát gỗ quý giá đã được trải thảm nhung thiên nga đen mà vẫn khiến cánh cửa vỡ vụn ngay tại chỗ.

Phạm Thanh Nhiên và Kim Tuyết Mai đồng thời quay đầu qua, kinh ngạc và sợ hãi nhìn về phía cửa phòng.

Hai người chỉ thấy Cao Phong mặc áo ba lỗ co dãn màu đen với khuôn mặt vô cùng khó coi đang đứng ở cửa, đôi mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Mặt tối sầm lại, khắp người từ đầu đến chân đều toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị càng khiến người ta phải run sợ.

“Cộp!”

Cao Phong bước vào phòng, nhẫm lên trên cánh cửa, toàn thân run rẩy.

“Cao Phong!”

Phạm Thanh Nhiên mừng rỡ vội vã chạy tới bên Cao Phong.