Rể Quý Rể Hiền

Chương 2519



Chương 2519

“Dương Bình, ông còn không hiểu tình hình bây giờ nữa hả. Đến ngày hôm nay thì Cao Phong đã ngồi ở vị trí rất cao, những cô gái mà cậu ấy tiếp xúc đều là những người có xuất thân rất tốt, hay có thể dùng từ hiển hách để hình dung. Mà Tuyết Mai chẳng qua chỉ là cô con gái xuất thân trong một dòng họ nhỏ, ở trong mắt người khác thì con bé chỉ là một đứa không có quyền, không có thế, không có xuất thân hiển hách, không có người chống lưng nên chắc chắn không thể giúp Cao Phong được chuyện gì cả. Thế nên chắc con bé sẽ cảm thấy xấu hổ và lúng túng lắm. Thậm chí trong con mắt của người ngoài thì con bé còn là người liên lụy tới Cao Phong ấy chứ. Nếu tôi còn không đích thân ra mặt thì liệu con bé còn phải tiếp tục hứng chịu bao nhiêu oan ức và tủi thân nữa đây?”

Sau khi nghe Diệp Thiên Long nói xong thì Trọng Dương Bình chìm vào yên lặng ngay lập tức.

Tất nhiên ông ta biết đây là chuyện vô cùng quan trọng nhưng với địa vị này mà Diệp Thiên Long còn đích thân tới Thành phố Hà Nội thì chắc chắn sẽ gây ra một sự chấn động cực kỳ lớn.

Đây chắc chắn không phải là một hành động sáng suốt.

“Trung tướng Long, mong ông đừng nóng vội.” Trọng Dương Bình trầm giọng khuyên nhủ.

Diệp Thiên Long cũng không vội vã bày tỏ ý kiến mà chỉ thở dài một hơi.

“Hơn hai mươi năm trước, chỉ vì vấn đề xuất thân mà mẹ Tuyết Mai đã phải gánh chịu biết bao cay đắng, tủi hờn, đau khổ và nhục nhã mà lúc đó tôi chỉ biết bất lực chứ không thể làm được gì cả. Vậy mà hai mươi năm sau, chẳng nhẽ ông muốn tôi phải giương mắt nhìn con gái mình dẫm vào vết xe đổ của mẹ nó hay sao? Nếu như vậy thì mười năm chiến đấu dài đẵng đẵng và quân hàm ba sao tôi đang đeo trên vai áo này còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu như vậy thì tôi lấy tư cách gì để con bé gọi tôi một tiếng cha đây?”

Diệp Thiên Long thở dài rồi từ từ nói.

Yết hầu của Trọng Dương Bình lên lên xuống xuống đã vài lần nhưng ông ta vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp để mở lời.

“Hai mươi năm trước tôi đã không thể bảo vệ được mẹ của con bé, chuyện này khiến tôi mất ngủ suốt hai mươi năm qua. Thế nên hai mươi năm sau, tôi muốn dùng mười năm cuộc đời của mình đổi lấy cho con gái tôi một cuộc đời bình an, tĩnh lặng, vậy đó cũng là lỗi của tôi à? Mặc dù tôi biết làm như vậy đúng là không được thích hợp cho lắm nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Mặc dù giọng điệu của Diệp Thiên Long vẫn giữ nguyên vẻ mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng yếu ớt.

Những chuyện đã xảy ra khi ấy cứ lởn vởn trong tâm trí ông ta cả ngày lẫn đêm, hành hạ ông ta đến mức thống khổ.

Người khác có thể không biết điều này nhưng Trọng Dương Bình thì hiểu rõ. Thế nên ông ta không còn cách nào để khuyên nhủ Diệp Thiên Long được nữa.

Cũng giống như lời Diệp Thiên Long đã từng nói, có một số chuyện có thể dùng lý trí để giải quyết nhưng có một chuyện thì gần như không có thời gian để nhớ đến lý trí nữa rồi.

Huống hồ đó còn là chuyện liên quan đến người thân của mình.

“Trung tướng Long, chuyện này…” Trọng Dương Bình vừa mới mở lời thì đã bị Diệp Thiên Long cắt ngang.

“Dương Bình, tôi biết ông muốn nói gì nhưng ông không cần phải nói nữa đâu. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy con gái của mình, thế nên tôi có thể nhân dịp này đi gặp con bé một lần.” Trong đáy mắt Diệp Thiên Long ẩn chức sự dịu dàng đến cùng cực.

“Nhưng bây giờ Cao Phong vẫn chưa hoàn thành nghiệp lớn, nếu thân phận của cô chủ bị bại lộ…” Trọng Dương Bình nghĩ tới mấu chốt của vấn đề.

“Không sao, trong lòng tôi đã có dự tính từ trước rồi.”

“Nếu Phạm Thanh Nhiên còn không biết hối hận thì tôi sẽ đích thân tới Thành phố Hà Nội, vì con gái tôi mà canh giữ.”

Trong giọng nói của Diệp Thiên Long tràn ngập vẻ kiên định và chắc chắn không thể lay chuyển.

Trọng Dương Bình chìm trong im lặng rất lâu nhưng sau đó ông ta vẫn phải gật đầu một cái, trong lòng thì đã âm thầm tính toán bước tiếp theo. Nếu Diệp Thiên Long thật sự đến Thành phố Hà Nội thì ông ta phải chuẩn bị cho thật tốt.

Ở Thành phố Hà Nội.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Cao Phong vẫn ngồi trên chiếc ghế trên sân thượng mà lười biếng liếc nhìn bầu không trong xanh.

Trưa đến, vẫn là Cao Tử Hàn đi lên gọi Cao Phong xuống ăn cơm.

Tất nhiên là đám người Kim Tuyết Mai vô cùng lo lắng, người hô kẻ gọi Cao Phong xuống nhà. Nhưng Cao Phong đều bảo họ xuống nhà đi và nói rằng anh không sao cả.

Bấy giờ trời đã nhá nhem tối, nền trời đã bắt đầu ngả đen.

Trước mặt Cao Phong đặt một cái bàn nhỏ, điện thoại di động lẳng lặng đặt trên bàn, anh vẫn luôn chờ đợi nhưng một ngày trôi qua rồi mà điện thoại không hề rung lên một tiếng.

Lâm Vạn Quân không gọi tới bất kỳ một cuộc điện thoại nào.