Rể Quý Rể Hiền

Chương 2558



Chương 2558

Long Tuấn Hạo đột nhiên hét lớn: “Con mẹ nó! Đồ chó má thối tha! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm thấy địa vị của mình cao hơn địa vị của cậu, anh Phong cũng chưa từng nghĩ như vậy, đây đều là suy nghĩ vô căn cứ của cậu mà thôi, vậy mà cậu còn có mặt mũi nói ra.”

“Cậu nói nhiều binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo nghe lời tôi, được thôi, vậy ông đây giao hết tất cả mọi người cho cậu! Được chưa?” Long Tuấn Hạo trợn to hai mắt, gầm thét giận dữ.

Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

“Tôi lại nói với cậu một lần cuối, từ trước đến nay, ông đây chưa bao giờ cảm thấy ai cao ai thấp.” Long Tuấn Hạo hơi dịu giọng một chút.

“Không cảm thấy ai cao ai thấp sao? Cậu nói như vậy nhưng mà nói đánh tôi là lập tức đánh tôi hả?” Trong mắt của Liễu Tông Trạch đầy vẻ giễu cợt.

Bàn tay Long Tuấn Hạo run rẩy, sau đó anh ta nhẹ nhàng buông cổ áo của Liễu Tông Trạch ra.

“Liễu Tông Trạch! Khi tôi còn nguyện ý đánh anh, nói rõ tôi còn nhận người anh em như anh!”

“Khi có một ngày, ngay cả đánh cậu mà tôi cũng lười đánh, vậy thì cậu nên tự suy nghĩ lại về mình đi!”

Long Tuấn Hạo nói xong câu này, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Bảy chữ không thể nào làm anh em nữa có thể diễn tả tâm trạng của Long Tuấn Hạo bây giờ.

Liễu Tông Trạch đứng tại chỗ một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.

Lúc này anh ta cầm điện thoại di động lên, tiếp tục trò chuyện với Cao Mỹ Lệ.

“Cục cưng Mỹ Lệ! Em mới vừa nói gì? Chú Cao thích đánh cờ đúng không? Anh cũng biết đánh cờ đấy!”

“Ngày mai, để ngày mai anh đi tìm chú ấy đánh cờ!” Liễu Tông Trạch cười hì hì nói.

Long Tuấn Hạo rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến văn phòng của Lâm Vạn Quân, đứng ngoài cửa phòng và gõ cửa.

Lâm Vạn Quân nhanh chóng mở cửa phòng ra, để cho Long Tuấn Hạo đi vào.

Long Tuấn Hạo biết, mỗi ngày Lâm Vạn Quân đều bận bịu đến rất khuya, cho nên cho dù thời gian này đến đây cũng sẽ không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Lâm Vạn Quân.

“Tuấn Hạo tới rồi à! Cậu ngồi đi!”

Lâm Vạn Quân là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Cao Phong, nhưng từ trước tới nay, ông ta chưa bao giờ ra vẻ ta đây trước mặt mọi người, còn đích thân rót nước cho Long Tuấn Hạo.

Nhìn ông lão tóc bạc trước mặt, Long Tuấn Hạo bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.

“Ông Vạn Quân! Ông cực khổ rồi!”

Long Tuấn Hạo than nhẹ một tiếng, xoa xoa chóp mũi nói.

Động tác rót nước của Lâm Vạn Quân ngừng một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ly nước tới tận tay Long Tuấn Hạo rồi nói: “Cãi nhau với Tông Trạch sao?”

Long Tuấn Hạo yên lặng hồi lâu, trong tay cầm một ly nước sững sờ không biết bao lâu rồi, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Tôi chỉ cảm thấy, thật ra anh em ở chung một chỗ, từ đầu đến cuối không hề có nhiều chuyện cong cong lượn lượn như vậy.”

“Tôi chính là anh, anh chính là tôi, trừ vợ con không thể dùng chung, tất cả những thức khác đều được.”

“Cha mẹ đối phương chính là cha ta của tôi cha mẹ của tôi cũng là cha mẹ của đối phương. Nhưng tại sao lại biến thành như vậy chứ?”

Long Tuấn Hạo càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đột nhiên uống một hớp nước.

Lâm Vạn Quân không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Ông ta biết rõ tính cách của Long Tuấn Hạo, vô cùng ngay thẳng, không có nhiều suy nghĩ khác.

Sẽ không tùy tiện tán thành người khác, nhưng mà một khi được anh ta chấp nhận, anh ta sẽ dùng cả lòng mình để đối xử tốt với đối phương.

Người phân theo nhóm, vật họp theo loài

Cao Phong trọng tình trọng nghĩa, anh em dưới tay anh và ngay cả trợ lý đắc lực nhất cũng tương tự như vậy.

“Có phải cậu cảm thấy, bây giờ Tông Trạch có chút hồ đồ rồi không?” Lâm Vạn Quân hỏi nhỏ.

“Nào chỉ là hồ đồ…”

Miệng Long Tuấn Hạo giật giật, lúc đầu anh ta định kể ra những gì Liễu Tông Trạch mới vừa nói, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là ngậm miệng lại.

Long Tuấn Hạo nói rã mấy câu không giống người có thể nói ra như vậy mà thuật lại cho Lâm Vạn Quân thì giống như anh ta lén lút tố cáo người khác vậy.

Long Tuấn Hạo không làm được những chuyện như vậy.

“Tôi cảm thấy, bây giờ trong đầu cậu ta đều là người phụ nữ mang tên Cao Mỹ Lệ kia, ngoại trừ cô ta ra, anh ta chẳng nghĩ ra được gì cả!”