Rể Quý Rể Hiền

Chương 2587



Chương 2587

Trong lòng của Cao Phong bất chợt run rẩy dữ dội.

Đứng hàng vua chúa, mang mạng làm vua…

“Sư thầy Thanh Viễn, tôi vẫn còn điều muốn hỏi, lần xuất hành này của tôi, có thể thuận lợi thành công hay là không?” Cao Phong trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại vội vàng cất lời hỏi.

Nhưng mà, Sư thầy Thanh Viễn lại không hề nói thêm điều gì nữa, chỉ nhẹ nhàng xoay vần chuỗi tràng hạt ở trong tay.

Cao Phong cũng cảm thấy rằng, vấn đề này của chính mình quả thực là đã có chút đường đột, cho nên chính anh cũng rơi vào yên lặng.

Nhưng, Cao Phong đợi gần ba phút, Sư thầy Thanh Viễn vẫn không hề có ý định sẽ tiếp tục mở miệng nói chuyện.

“Sư thầy?” Cao Phong cất tiếng hỏi nhỏ.

“Trong lòng của Cao Phong cũng đã sớm có được câu trả lời rồi, vậy thì cần gì phải hỏi nhiều.” Tuy rằng Sư thầy Thanh Viễn đã bằng lòng vì Cao Phong mà nói nhiều hơn đôi câu, nhưng đến cuối cùng, ông ta vẫn giữ vững thái độ tích chữ như vàng.

Cao Phong nghe thấy vậy, thì trong lòng đột nhiên lại có chút lúng túng.

Anh, rất ít khi đánh mà không nắm chắc được phần thắng.

Chuyến đi lần này đến Thành phố Đà Nẵng lại cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, cho nên nhất định phải được.

Cao Phong biết, anh nhất định sẽ thắng!

Cho nên câu nói này, đúng thật là đã hỏi nhiều.

Cao Phong do dự một chút, sau đó lại hỏi thêm một lần nữa: “Sư thầy Thanh Viễn, vốn dĩ tôi không muốn sát phạt, nhưng mà có những lúc lại không thể không giết, tôi tự biết được rằng tội nghiệt của chính mình rất sâu nặng, không biết phải nên làm như thế nào mới phải?”

Nghe đến chỗ này, Sư thầy Thanh Viễn chậm rãi vươn tay ra, sau đó cầm chiếc bát tròn ở phía bên cạnh lên, đặt xuống trước mặt của Cao Phong.

Toàn thân của chiếc bát tròn này được bao phủ bởi màu vàng của kim loại, hình dáng lại tựa như một cái chậu nhỏ, nhìn vào thì có thể thấy được ánh vàng lóng lánh.

“Chỉ một ý nghĩ là có thể thành phật, cũng chỉ cần một ý nghĩ lại có thể thành ma.”

“Dùng hay là không cần, lúc nào thì lại cần dùng, thí chủ Cao Phong, tự mình suy nghĩ.” Sư thầy Thanh Viễn nhẹ nhàng nói.

Cao Phong ngây ngẩn rồi lại đến ngây ngẩn, làm sao mà anh có thể hiểu được những thứ này?

Nhưng, sau khi nhìn kỹ vào chiếc bát tròn màu vàng có hình dáng tựa như chiếc chậu nhỏ ở trước mặt, trong lòng của Cao Phong dường như là cũng đã có cảm giác.

“Sư thầy muốn nói rằng là, nếu như tôi rửa tay gác kiếm, vậy thì sẽ có thể trở thành phật.”

“Nhưng mà nếu không dùng đến thì sẽ gặp và rơi vào càng nhiều sát phạt hơn, thậm chí còn rơi vào con đường thành ma?” Cao Phong cất giọng nặng nề hỏi lại.

Sư thầy Thanh Viễn, vẫn giữ yên lặng giống như cũ.

Cao Phong hơi ngồi thẳng thân người dậy, trong đầu có vô số những ý tưởng đang không ngừng xoay vòng.

“Đợi sau khi tôi hoàn thành xong được một chuyện cuối cùng này, tôi sẽ lập tức rửa tay gác kiếm, không dính vào bất kỳ một nghiệp sát phạt nào nữa.”

Cao Phong chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc bát tròn màu vàng kia lên, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.

Sư thầy Thanh Viễn nhẹ khẽ gật đầu, chuỗi tràng hạt ở trong tay vẫn chậm rãi được xoay tròn.

“Cảm ơn Sư thầy Thanh Viễn đã giải thích nghi hoặc, tôi muốn xây cất và sửa sang lại cho chùa thêm một lần nữa, phủ thêm lớp áo vàng kim cho những pho tượng, không biết Sư thầy Thanh Viễn có đồng ý hay không?” Trước khi rời đi, Cao Phong lại hỏi lại.

“Nếu như thí chủ Cao Phong đã rửa tay gác kiếm, vậy thì cũng đã đủ để chứng minh lòng thành, việc gì mà phải tự làm khổ mình, để cho những thứ bên ngoài này mê hoặc?”

“Nếu như vẫn tiếp tục không chịu ngừng tay lại, thế thì xây cất những thứ này, còn có ý nghĩa gì?” Sư thầy Thanh Viễn nói ra hai lời liên tiếp, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cao Phong cẩn thận suy ngẫm những lời nói này, sau đó gật đầu hành lễ rồi xoay người rời đi.

Nếu như rửa tay gác kiếm cũng đã đủ để chứng minh lòng thành.

Nếu như còn tiếp tục sát phạt, cho dù có dùng vàng ròng để chế tạo ra các pho tượng, thì cũng có ý nghĩa gì chứ?

“Thí chủ Cao Phong, vốn dĩ không muốn dính vào nhân quả, nhưng mà nhân quả lại đã được đặt lên người.”

Đi ra tới cửa, vị hòa thượng làm nhiệm vụ tiếp đón khách hành hương bỗng nhiên lại niệm một câu A di đà phật.