Rể Quý Rể Hiền

Chương 2594



Chương 2594

Cho nên, những kẻ nội gián vốn dĩ là không có bất kỳ sự tiếp xúc gì với nhau lúc này cũng đang cảm thấy đứng ngồi không yên.

Ngắn ngủi trong khoảng thời gian nửa giờ đồng hồ, một lần nữa có mấy chục tên nội gián nổi lên mặt nước.

Điều này khiến cho trong lòng của Lâm Vạn Quân cảm thấy sợ hãi không dứt.

Nhiều nội gián đến như vậy, thế mà từng ngày dài vẫn cứ sinh hoạt chung một chỗ cùng với bọn họ, thật sự là khiến cho người ta phải sợ hãi.

Thử nghĩ một chút, những người bạn nhìn qua thì có vẻ như là những người bạn có tình cảm không tệ, lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng mà trên thực tế thì lại nội gián của kẻ địch, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng muốn cướp đi tính mạng của chính mình, đây là chuyện kinh khủng đến cỡ nào?

Từng cái rồi lại từng cái danh sách được báo cáo lại lên bên trên, bây giờ chỉ còn chờ Lâm Vạn Quân ra lệnh một tiếng, toàn bộ những người này đều sẽ bị bắt lại.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm này, lại có thêm một chuyện khác nữa bất ngờ xảy ra.

Bên trong một quán ăn nhỏ ở Thành phố Hà Nội.

Thuận Tử và mấy tên thanh niên đang hứng khởi hô hào, vui vẻ uống rượu, ăn cơm.

Cũng đúng vào lúc đó thì, có sáu người đàn ông với thân hình to lớn, vạm vỡ chầm chậm đi về phía Thuận Tử.

“Ai dô, đây không phải là anh Vĩ hay sao, nào nào nào, ngồi xuống uống rượu đi.”

Thuận Tử liếc mắt nhìn qua hướng bên này một cái, thấy người đến là người quen thì mới cười ha ha hai tiếng, sau đó lập tức muốn gọi mấy người ngồi xuống cùng uống rượu.

Nhưng, tên thanh niên cầm đầu kia lại chỉ hờ hững lắc đầu, sau đó nói: “Rượu thì trước hết không uống nữa, Thuận Tử, tôi tới tìm cậu là vì có chút chuyện.”

“Có chuyện gì đấy anh, anh Vĩ anh cứ nói đi, nếu như mà anh cần em giúp điều gì thì em tuyệt đối sẽ không nói hai lời.” Thuận Tử cười ha ha một tiếng, sau đó lấy thuốc lá ra đưa cho mọi người.

Cái người tên là Thuận Tử này chính là người ban đầu đi đưa cơm cho Kiều Thu Vân, sau đó để cho Kiều Thu Vân đi bỏ thuốc Kim Tuyết Mai.

“Ở bên này không được thuận tiện, nếu không thì chúng ta đi đến chỗ khác rồi lại nói đi.” Tên thanh niên cầm đầu được gọi là anh Vĩ không ngọt không nhạt nói.

Khi Thuận Tử nghe đến chỗ này, nụ cười trên mặt của cậu ta dần dần trở nên cứng ngắc, trong lòng cũng lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng.

Dẫu sao, có tật thì giật mình.

“Cái gì cơ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ anh Vĩ?”

“Lại còn không thể nói được ở nơi này, anh cứ nói đi, em có thể nghe thấy được mà, he he.” Thuận Tử vừa cười vừa nói.

“Tôi nói, nơi này không được.” Anh Vĩ tiến lên phía trước một bước, sau đó hờ hững nhìn Thuận Tử.

Thuận Tử nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng lại càng cảm thấy luống cuống.

Có tật thì giật mình, càng huống chi bản thân cậu ta bây giờ còn đang mang trên người thân phận nội gián nữa.

Lâm Vạn Quân và Cao Phong liên kết với nhau để bày ra thủ đoạn một tay bắt quỷ lần này, Thuận Tử lại nghiễm nhiên đảm nhận vị trí đứng mũi chịu sào, người thứ nhất cần bắt lại chính là cậu ta.

“Khụ, anh Vĩ, anh đừng hù dọa em, em rất nhát gan, có phải là em lại phạm phải lỗi sai gì rồi hay không?” Thuận Tử ho khan một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Trong lòng của cậu ta cũng đã chuẩn bị xong tâm lý chạy trốn.

Nếu như đám người anh Vĩ thật sự cương quyết muốn bắt cậu ta lại, vậy thì cậu ta nhất định phải chạy.

Bằng không, với thân phận nội gián kia của chính mình, nếu như cậu ta rơi vào trong tay của Cao Phong, Cao Phong nhất định sẽ lột bỏ đi một lớp da của cậu ta.

Anh Vĩ hơi nhíu mày lại, lúc này thì chỉ còn cách áp dụng biện pháp cưỡng chế mà thôi.

Nhưng mà, đúng vào lúc ấy thì, điện thoại di động trong túi của anh Vĩ lại đột nhiên vang lên, ngăn cản động tác của anh Vĩ lại.

“A lô, xin chào.” Sau khi nhìn qua hàng thông tin được hiển thị trên màn hình thì anh Vĩ mới nhận điện thoại, sau đó nhẹ nhàng cất giọng nói.

“Hủy bỏ hành động.” Bên kia chỉ nói ra bốn chữ đơn giản, sau đó không hề do dự mà cúp điện thoại.

Anh Vĩ liếc mắt nhìn về phía Thuận Tử một cái, sau đó giả bộ nói: “Có đủ người rồi đúng không? Vậy được rồi, vậy thì tôi cũng không gọi Thuận Tử đi qua đó nữa.”

Sau khi giả bộ nói xong lời này thì anh Vĩ mới cúp điện thoại, tiếp đó lại nói với Thuận Tử: “Vốn dĩ là mới vừa rồi tôi muốn đến tìm cậu để đi làm một công việc béo bở, kết quả là cái tên nhóc con nhà cậu thế mà lại do dự.”

“Bây giờ thì xong rồi đó thấy không, đủ người rồi, lần sau lại gọi cậu nhé.” Anh Vĩ tùy ý giải thích một câu, sau đó xoay người rời đi.