Rể Quý Rể Hiền

Chương 2606



Chương 2606

“Đi!”

Diệp Thiên Long ném lại thêm một chữ sau cùng, tiếp đó nhanh chóng nhấc chân bước ra cửa.

Ở dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, con mãng xà được thêu bằng chỉ vàng kia hiện lên những áng vàng lấp lánh, mang khí thế ngút trời vô tận, vô biên.

Trong lòng, tâm trí của Trọng Dương Bình đều run rẩy dữ dội.

Trung tướng khoác áo bào thêu mãng xà vàng, đích thân đi tới một Thành phố nhỏ như Hà Nội…

Chuyện này sẽ là một loại tình cảnh như thế nào?

Như vậy thì không biết là lại sẽ tạo thành một trận náo động lớn đến dường nào

Mặc thêm lớp Áo mãng bào, đích thân đi tới hiện trường.

Trọng Dương Bình, thử tưởng tượng một chút đến loại tình cảnh đó, đến ông ta cũng không nhịn được mà cảm thấy run rẩy một trận.

Diệp Thiên Long đưa ra loại quyết định này, từ phương diện lý trí mà nói, thật sự là vô cùng kích động.

Dẫu sao, bản thân của ông ta cũng là người trấn thủ một phương ở vùng đất Thủ đô này, lại còn là nhân vật khoác được lên người chiếc chiến bào thêu hình mãng xà, thân phận cực kỳ nhạy cảm.

Nhất cử nhất động của ông ta đều được các giới chú ý.

Nếu như Diệp Thiên Long thật sự đích thân đi tới Thành phố Hà Nội, vậy thì ắt hẳn là sẽ tạo ra sự ảnh hưởng vô cùng lớn.

Nhưng mà, nếu như xét về khía cạnh tình thân, Diệp Thiên Long cũng chỉ là muốn lấy lại công bằng cho con gái của chính mình mà thôi.

Ông ta, cũng không sai.

Mà Trọng Dương Bình, thân là thuộc hạ của Diệp Thiên Long, lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức!

Cho nên, theo lẽ thường thì ông ta phải ủng hộ một cách không chùn bước.

“Trung tướng Long, ông chờ tôi với!”

Trong lòng của Trọng Dương Bình âm thầm đưa ra quyết định, sau đó vội vàng đuổi theo bước chân của Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long chắp hai tay ra sau lưng đi ở phía trước mặt, mà Trọng Dương Bình cũng đang theo sát ở phía sau, sau nữa còn có mấy người tùy tùng đi theo chân.

“Đi đâu vậy?”

Đang lúc ấy thì, một giọng nói già nua truyền tới, gọi bước chân của hai người Diệp Thiên Long lại.

Diệp Thiên Long chậm rãi xoay người, nhìn về phía sau lưng theo hướng âm thanh phát ra.

Chỉ thấy, lúc này ông cụ nhà họ Diệp đang mặc trên người một chiếc áo vải thô, tay cầm gậy ba-toong đứng tại chỗ nhìn về phía hai người Diệp Thiên Long.

Đôi con ngươi thâm thúy giống như những ngôi sao ở dưới đáy biển khơi lúc này đang hơi nheo lại, mang theo vẻ chất vấn mà nhìn về phía Diệp Thiên Long.

Mà toàn thân của người đàn ông trung niên có vóc dáng cao lớn, vạm vỡ đứng chắp hai tay lại mà đứng ở phía sau lưng của ông cụ nhà họ Diệp kia lại tản mát ra loại khí thế thâm sâu khó dò, khiến cho người ta không dám khinh thường.

“Thi hành nhiệm vụ.” Diệp Thiên Long cất giọng trầm thấp trả lời, ngữ điệu rất dửng dưng.

“Nhiệm vụ gì?” Ông cụ nhà họ Diệp tiến lên phía trước một bước, hỏi.

“Chờ con quay trở lại rồi thì con sẽ nói rõ ràng với cha.” Diệp Thiên Long yên lặng mấy giây, sau đó thản nhiên trả lời.

Giọng điệu của ông ta bình tĩnh tới cực điểm, trên căn bản không hề có phân nửa sự căng thẳng.

Trong ngày thường, ở trước mặt của ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long vẫn luôn vô cùng cung kính, không dám có nửa điểm làm trái lại ý của ông cụ.

Nhưng mà ngày hôm nay, Diệp Thiên Long lại không hề giống như vậy nữa, điều này đã tạo cho ông cụ nhà họ Diệp một loại cảm giác vô cùng xa lạ.

“Nếu như cha nói là, cha không đồng ý để cho con đi thì sao?” Chỗ sâu trong đáy mắt của ông cụ nhà họ Diệp thoáng qua một tia ánh sáng nghiêm khắc đến đáng sợ.

Nhưng, Diệp Thiên Long lại làm như không nhìn thấy.

“Con, không thể không đi!”

Giọng điệu của Diệp Thiên Long bình tĩnh, nhưng lại hàm chứa sự kiên định đến vô cùng cố chấp.

Sau khi bỏ lại những lời này, Diệp Thiên Long không chút do dự, kiên quyết xoay người, cất bước rời đi.

“Con!” Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên rơi vào trạng thái sửng sốt, kịch liệt ho khan mấy tiếng.

Nhưng, từ đầu đến cuối, Diệp Thiên Long đều không quay đầu lại.

“Con muốn khiến cho cha tức chết đúng không?” Trong lòng của ông cụ nhà họ Diệp bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực, đột nhiên hét lớn lên một tiếng.