Rể Quý Rể Hiền

Chương 2616



Chương 2616

“Chúng tôi sẽ không vu oan cho một Công ty làm ăn trong sạch, nhưng mà cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một Công ty có vấn đề nào.”

Chỉ một thoáng, mười mấy nhân viên thể chế nhà nước ở các Thành phố bên ngoài đều nhảy ra phía trước, nói chuyện giúp cho tên thanh niên kia.

Nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người kia của mọi người, Cao Phong không nhịn được mà bật cười một tiếng.

“Có vấn đề, thì lại có quan hệ như thế nào với các người?” Cao Phong khẽ gãi nhẹ vào vành tai, ôn hòa và nhã nhặn cất lời hỏi.

Không nóng nảy, không buồn giận, nhìn qua thì rất là ổn định.

“Làm sao mà lại không có quan hệ gì với chúng tôi được?” Tên thanh niên khẽ cau mày.

“Công ty Bất động sản Phong Mai của tôi cắm rễ Hà Nội, khu đất chiếm giữ cũng là đất của Thành phố Hà Nội, nơi được làm cho phồn vinh lên cũng là Thành phố Hà Nội bên này, với tư cách là nhân dân của Thành phố Hà Nội.”

“Việc đóng thuế cũng là dựa theo chế tài trực thuộc của Hà Nội, nộp thuế cho các cơ quan của Hà Nội.”

“Có vấn đề, dĩ nhiên cũng là do thành viên trong thể chế của Thành phố Hà Nội tới điều tra.”

“Tôi thật sự là rất muốn hỏi một chút, mọi người tới từ đâu vậy?”

“Hay là nói, mọi người ở đây đang muốn vượt quyền, nhảy cóc không theo quy trình?” Thân thể của Cao Phong hơi nghiêng về phía trước, nhìn tên thanh niên kia hỏi.

“Đúng vậy! Nói rất hay!”

“Nói rất hay!”

Vô số người vây xem ở phía bên ngoài đều lớn tiếng khen ngợi.

Những người này của Cao Phong đã chặn họng tên thanh niên đến mức sắc mặt của anh ta cũng không ngừng đỏ lên, nghẹn lời tại chỗ, không trả lời được.

“Tuấn Hạo, có nhìn thấy không, đến khi nào mà cậu có được một nửa tài ăn nói này của cậu chủ thì cũng sẽ tốt rồi.”

Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng, đối với việc Cao Phong dùng ngôn từ để tranh chấp, ông ta không hề cảm thấy lo lắng một chút nào.

Ở phương diện này, Cao Phong vẫn chưa từng thua qua.

Sắc mặt của Long Tuấn Hạo đột nhiên ửng đỏ, nói: “Điều đó tôi không quan tâm, dù sao thì tôi chỉ để ý đến việc đánh giặc là được, còn về phương diện quanh co lượn vòng này của các ông, tôi không hiểu chút gì hết.”

“Làm sao vậy, tôi nói sai rồi sao? Tay của các người đang vươn ra quá dài rồi đấy có phải không?” Cao Phong hờ hững nói.

Mười mấy người bên phía tên thanh niên kia cứ nghẹn lời như vậy, không tìm được từ ngữ thích hợp để mà phản bác.

Lời này của Cao Phong, quả thực là không tìm ra được bất kỳ lỗi sai nào.

“Khụ!” Rốt cuộc thì nhân viên thể chế nhà nước phụ trách mảng thuế vụ của Thành phố Hà cũng đã ngồi không yên nữa.

“Cái đó, các bạn đồng nghiệp, chuyện này, đúng là Thành phố Hà Nội chúng tôi có để ý tới, cho nên, mời mọi người cứ ngồi xuống đi.” Người đàn ông trung niên này nhẹ giọng nói.

Mười mấy người bên phía tên thanh niên kia nhìn nhau một lượt, sau đó không thể không gật đầu một cái.

Cao Phong hiểu luật, còn hiểu thuế, bọn họ có thể có biện pháp gì?

“Không chỉ là về phương diện thuế vụ này, Công ty Bất động sản Phong Mai là Xí nghiệp địa phương của Thành phố Hà Nội, bất kỳ chuyện gì, bất kỳ vấn đề nào lẽ ra cũng đều phải do cơ quan thể chế của Thành phố Hà Nội để ý tới.”

“Không có bất cứ quan hệ gì với những người khác.”

“Cho nên, tôi lại hỏi mọi người thêm một lần nữa, mọi người tới nơi này để làm gì?”

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, sau đó liếc mắt nhìn sang từng người, từng người ở phía trước mặt này.

Ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại hàm chứa sự chèn ép vô cùng to lớn.

Không người nào tiếp lời.

Im lặng khoảng chừng gần nửa phút đồng hồ, cuối cùng vẫn không có một người nào nói chuyện.

Dù cho bọn họ là những người thuộc thể chế của nhà nước thì cũng phải dựa theo quy trình mà tới làm việc.

Thứ nhất là Cao Phong không phạm pháp, thứ hai là không chống việc thi hành pháp luật, bọn họ có thể có biện pháp gì?

“Trả lời không được? Vậy thì mau chóng để cho kẻ thao túng của các người ra mặt giải thích đi.”